Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 238: Chương 238: chương 203 -3: Tiếp




Cô nhìn vào tay Tưởng Viễn Chu, giọng nói người đàn ông mát lạnh mang theo tình cảm và sự nghiêm túc, “Tình Thâm rốt cuộc trái tim em hướng về đâu?”

 

“Trái tim em đương nhiên ở trong lòng em.”

 

Lái xe cẩn thận nhìn hai người, Tưởng Viễn Chu sốt ruột, anh ôm Hứa Tình Thâm vào trong ngực, “Được, trái tim em ở trong người em, vậy em nhớ phải cất kĩ, sau này nó chỉ có thể do anh bắt được.”

 

Trở lại Hoàng Long Đỉnh, Hứa TìnhThâm đi vào phòng bếp muốn giúp đỡ.

 

Người hầu vừa lau dọn vừa nói, “Tưởng thiếu phu nhân ngài đừng làm, đồ ăn của bọn trẻ đã làm xong, còn có thực đơn dinh dưỡng, ngài đi nghỉ đi.”

 

Giống như không có gì cho cô làm, Hứa Tình Thâm đi vào phòng khách nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang ôm Lâm Lâm đứng trước cửa sổ sát đất, Lâm Lâm cũng không có quá nhiều thân mật với anh, nhưng cũng không có bài xích, sắc mặt bé cực kì nghiêm túc, một tay đặt lên vai Tưởng Viễn Chu, con ngươi đen bóng nhìn anh.

 

Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ mấy cái lên cửa sổ thủy tinh, “Mùa xuân qua đi, ba ba thuê một chiếc thuyền nhỏ mang bọn con đi ngoài hồ chơi có được không?’

 

Lâm Lâm vẫn nhăn mặt, đôi mắt nhìn Tưởng Viễn Chu vẫn không dời, bé đang thầm nghĩ rốt cuộc người này là ai, cứ ôm ôm cô, đã hỏi cô đồng ý chưa? Lâm Lâm đá chân hai lần, bàn tay Tưởng Viễn Chu nắm lấy chân bé, “Có phải lạnh hay không?”

 

Hứa TìnhThâm nhìn thấy, động tác này của người đàn ông làm cô ấm lòng, Lâm Lâm không đi giày mà chỉ đi một đôi tất.

 

Cô tiến lên hai bước, Lâm Lâm nhìn thấy cô, gương mặt nghiêm túc rốt cuộc cũng cười.

 

“Mẹ.” Bé đưa tay muốn ôm lấy Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm không ôm bé vào ngực, “Để cho baba ôm đi.”

 

Tưởng Viễn Chu nhìn con gái trước mặt, muốn hôn mặt bé nhưng Lâm Lâm lùi về sau, đôi môi nhếch lên.

 

“Con bé có ý gì đây? Không vừa ý sao?”

 

Hứa Tình Thâm buồn cười, “Có lẽ vậy.”

 

“Baba hôn một cái là được.”

 

Lâm Lâm nghe vậy, quay đầu, không biết có nghe hiểu hay không nhưng vẫn quay đầu.

 

Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ bả vai Tưởng Viễn Chu, “Lần đầu khó khăn có đúng khong? Tưởng tiên sinh muốn hôn ai, trừ Lâm Lâm có ai đã từng cự tuyệt anh chưa?”

 

“Qủa thật không có.”

 

“Xem ra anh hôn không ít người.” Hứa Tình Thâm ở cạnh nói.

 

Tưởng Viễn Chu nghiêng người, “Kể từ khi quen em hình như chưa từng hôn em.”

 

Hứa Tình Thâm muốn cười lại phát hiện không cười nổi, anh có dám nói anh không chạm vào người khác hay không, như vậy…

 

Đêm đó Lăng Thì Ngâm, cô vẫn còn khúc mắc.

 

Tưởng Viễn Chu thấy sắc mặt cô thay đổi, hình như đoán được điều gì, sắc mặt anh cũng thay đổi, “Tình Thâm, chuyện đã qua rồi.”

 

Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm trong lòng người đàn ông, cô nói muốn biết nhưng hai chữ này mắc ở trong cổ, không thể nói lên thành lời.

 

Tưởng Viễn Chu đứng trước mặt cô, chặn tầm mắt cô, “Có phải trong lòng em vẫn không bỏ qua được chuyện kia hay không?”

 

“Em không còn nghĩ đến nó nữa.” Hứa Tình Thâm chặt đứt đề tài, “Hai ngày nữa ở bệnh viện có một đại hội, em phải chuẩn bị một chút.”

 

“Đừng khẩn trương, về chuyện này anh tuyệt đối tin tưởng em.”

 

Hứa Tình Thâm nhướn mày, “Không làm phẫu thuật rất nhiều chuyện em đã quên, em còn phải tìm hiểu hồ sơ.”

 

“Thật ra em đã về Tinh Cảng, loại đại hội này không cần thiết phải tiến hành.”

 

“Nhưng em muốn cho mọi người biết em là bác sĩ Hứa, ba chữ Tưởng thiếu phu nhân dùng quá tiện, nhưng mà…” Nhưng cuối cùng vẫn phải lấy thân phận bác sĩ Hứa trở lại.

 

“Được.” Chuyện cô muốn làm tất nhiên Tưởng Viễn Chu đều đồng ý.

 

Vì hội nghị hôm đó, Hứa Tình Thâm phải chuẩn bị mất mầy ngày.

 

Cô nhốt mình trong phòng làm việc, cửa đóng chặt. Hứa Tình Thâm làm xong một bản kê, sau đó cầm phiếu ăn trên bàn chuẩn bị đi lấy cơm.

 

Đi qua toilet, cô nghe thấy tiếng nói mơ hồ truyền đến.

 

“Tôi nói, thật sự đầu thai tốt không bằng gả cho người tốt, hiện tại tôi hâm mộ nhất là Tưởng thiếu phu nhân…”

 

“Đừng hâm mộ, cô không có mệnh đó.”

 

Hứa Tình Thâm dừng bước, nghe thấy bên trong vẫn tiếp tục, “Vì sao tôi không có mệnh đó?”

 

“Khuôn mặt kia của Tưởng thiếu phu nhân, cả vạn người cũng tìm không ra thì làm sao Tưởng tiên sinh không thích?”

 

“Cũng đúng, điểm đó tôi vẫn còn kém.”

 

Hứa Tình Thâm nâng mắt, phía trước có một cái gương, cô nhìn vào bên trong, thì ra ở trong mắt người khác Tưởng tiên sinh nhìn trúng gương mặt này của cô.

 

“Nhưng mà Tưởng thiếu phu nhân cũng có năng lực.”

 

“Nhưng ở Tinh Cảng này không thiếu bác sĩ có năng lực đúng không?”

 

“Cũng đúng…”

 

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, cô rời đi hai năm hiện tại vào Tinh Cảng nhậm chức cô biết mọi người đều có ý kiến, cô cũng hiểu được những lời này, nhưng hội nghị đó cô vẫn muốn mở, cô không cần người khác nói cô dựa vào đàn ông, nhưng cô còn muốn cho mọi người biết cô có năng lực, cho nên mới có người đàn ông nguyện cho cô dựa vào.

 

Ăn qua cơm trưa, Hứa Tình Thâm trở lại văn phòng, cô lật hồ sơ xem, trên máy tính có cắm usb.

 

Có người gõ cửa phòng, Hứa Tình Thâm không ngẩng đầu, “Vào đi.”

 

Một cô gái mặc đồ hộ sĩ đi vào, thả hai quả quýt lên bàn, “Bác sĩ Hứa.”

 

Hứa TìnhThâm nhếch môi, “Làm sao không nghỉ đi.”

 

“Tôi khỏe, không phiền, ngài đang vội cái gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.