Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 239: Chương 239: chương 203 -4: Tiếp




Ngón tay Hứa Tình Thâm tiếp tục gõ bàn phím, “Tôi chỉnh sửa tài liệu cho hội nghị.”

 

“Đến lúc đó hộ sĩ chúng tôi đều tham dự, mấy trăm người, ngài khẩn trương sao?”

 

“Không có.”

 

Hộ sĩ nhìn máy tính của cô, Hứa Tình Thâm để dữ liệu trong máy tính, hai người nói chuyện, không bao lâu hộ sĩ đi ra ngoài.

 

Lúc tan việc, tiểu hộ sĩ đi đến tàu điện ngầm đối diện với bệnh viện, bên trong có đầy người, cô muốn vào đều khó.

 

Cô lấy thẻ xe bus, chuẩn bị đi ngồi tàu điện ngầm, bỗng nhiên có người tiến lên nắm lấy cánh tay cô. “Mẫn Mẫn.”

 

Cô nhìn thấy đối phương, nhưng lại là gương mặt xa lạ, cô sợ hãi, “Tôi không biết cô, cô là ai? Buông tay ra.”

 

“Tôi không hại cô, có chuyện muốn thương lượng với cô.”

 

“Nếu cô không buông tay, tôi có thể gọi người.”

 

“Cô gọi là Đới Mẫn Mẫn sao?”

 

“Làm sao cô biết tên của tôi?”

 

Người phụ nữ kia tuổi cũng không lớn, cũng hơn hai mươi, “Tôi nghĩ muốn thương lượng với cô một chuyện, đi, chúng ta qua bên kia rồi nói.”

 

Đới Mẫn Mẫn bị cô ta kéo khỏi tàu điện ngầm, sau đó vào một cửa hàng xa hoa cách đó không xa, cô gái kéo tay co, như vậy, bọn họ giống như bạn bè thân mật.

 

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

 

“Hứa Tình Thâm, cô quen sao?”

“Cô nói bác sĩ Hứa sao, làm sao vậy?”

 

“Có phải cô ta sắp có hội nghị hay không?”

 

“Làm sao cô biết?”

 

Cô gái lôi cô đến SK2 quay chuyên doanh, chỉ vào trong quầy nói, “Cái này một bộ, cái kia cũng vậy, còn có mắt sương, mặt nạ…”

 

Người phục vụ khó có dịp tìm được người mua sảng khoái như vậy, nhanh chóng xoay người lấy đồ, cánh tay cô gái chống lên quầy, nhỏ giọng, “Cô chỉ cần làm giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không bạc đãi cô.”

 

Cô gái nhìn chằm chằm người phục vụ, cô nhìn vào trong quầy, nhìn giá cả líu cả lưỡi, sau đó  mới mở miệng nói, “Gấp cái gì?”

 

“Tư liệu của cô ta ở trên máy tính hay ở đâu?”

 

“Có lẽ là USB, trong hội nghị có máy tính chuyên dụng.”

 

“Đợi đến ngày họp, cô có thể giúp tôi đổi usb đi được không?”

 

Sắc mặt Đới Mẫn Mẫn giật mình nhìn chằm chằm vào đối phương, “Cái này sao có thể? Lại nói nhất định bác sĩ Hứa sẽ để nó bên cạnh mình.”

 

“Không phải văn phòng cô ta có chìa khóa dự phòng sao? Cửa là cô phụ trách đúng không?’

 

“Không được, cái này không được, tôi không làm được.”

 

“Không thử làm sao có thể biết được?” Người phục vụ mang đồ tới, cô gái đến trước quầy tính tiền, trở lại trước quầy, cô ta nhét vào trong tay Đới Mẫn Mẫn, “Mặc kệ có làm được hay không, mấy thứ này đều tặng cho cô.”

 

“Không được, tôi không cần…”

 

“Cầm lấy đi, sau khi xong chuyện cô sẽ có chỗ tốt.” Cô gái đó nắm lấy tay cô đi về phía trước, “Chúng tôi cũng không muốn làm gì, chỉ là thay đổi tư liệu mà thôi, nhiều lắm để cô ta nói thật cô ta là ai, cô ta là Tưởng thiếu phu nhân, dù cho có hội nghị này, làm sao có thể vào Tinh Cảng?”

 

Hai người tới quầy trang điểm, cô gái kia xuống tay không chút nương tay, chỉ là son môi chọn luôn mười hai màu.

 

Đới Mẫn Mẫn cầm lấy tay đều run, nhưng có cô gái nào không thích đẹp đây? Có ai không có lòng hư vinh?

 

Cô nắm chặt túi lớn trong tay, đối phương cười khẽ, “Cô biết rõ ràng cô ta có để trong usb hay không, còn có usb của cô ta trông như thế nào, chuyện còn lại cô không cần quan tâm, lại nói văn phòng bác sĩ mà thôi, ra ra vào vào nhiều như vậy ai hoài nghi đến cô?”

 

Đới Mẫn Mẫn cầm cái túi nặng trịch trong tay, cô  biết những thứ này giá trị xa xỉ như thế nào, cũng biết con gái cần mấy thứ này.

 

Hai người đi ra ngoài, đến bên ngoài cửa hàng đối phương vẫy tay với cô, toàn bộ giống như hai người vốn là bạn bè.

 

Cô gái kia lên ô tô rời đi, liền gọi điện thoại cho bên kia.

 

Lăng Thì Ngâm đang ngồi trong sân, sáng cho đến tối nhưng Mục Thành Quân vẫn chưa trở lai.

 

Cô ta đưa điện thoại đến bên tai, “Alo.”

 

“Thì Ngâm, đã ổn thỏa rồi.”

 

“Được, cảm ơn.”

 

“Tôi đều chặt đứt hết manh mối, cậu cũng thật là phiền toái, trực tiếp vứt cho một khoản tiền không được sao?”

 

Lăng Thì Ngâm nâng tay nhìn móng tay mới sơn, hết sức hài lòng, “Cậu thì biết cái gì, mục tiêu quá lớn, giống như cậu bây giờ, ai hoài nghi đến?”

 

“Được, được, được, kế tiếp liền xem cô ta rồi, dù sao điều kiện tôi nói với cô ta tốt như vậy.”

 

“Ừ, hôm nào mời cậu ăn cơm.” Lăng Thì Ngâm cắt đứt cuộc trò chuyện, nghĩ nghĩ vẫn gọi điện cho Mục Thành Quân khi nào trở về.

 

Hôm sau.

 

Cửa phòng Hứa Tình Thâm bị mở ra, Đới Mẫn Mẫn đi vào, “Bác sĩ Hứa, còn đang bận sao?”

 

“Ừ.” Hứa Tình Thâm không ngẩng đầu lên.

 

Tiểu hộ sĩ đưa một khối socola đến bên cạnh cô, “Ăn một chút gì đi.”

 

“Cảm ơn.” Hứa TìnhThâm mỉm cười, cô vẫn thích cô gái trẻ này, dù sao Đới Mẫn Mẫn không giống như cô gái khác, trước mặt cô gọi cô là Tưởng thiếu phu nhân.

Hai tay tiểu hộ sĩ bưng cốc nướ, đến bên cạnh Hứa Tình Thâm, ánh mắt nhìn usb, kiểu dáng không có gì đặc biệt, tùy tiện tìm ở cửa hàng đều có thể mua được loại này.

 

Hứa Tình Thâm gõ xong mấy chữ ngẩng đầu nhìn cô ta, “Hôm nay trang điểm sao? Như vậy thật xinh đẹp.”

 

“Làm gì xinh.” Đới Mẫn Mẫn sờ sờ mặt, Hứa Tình Thâm dựa vào ghế, “Son môi này của cô cũng rất hợp.”

 

“Ôi, bệnh viện không cho trang điểm đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.