“Không có việc gì, nhìn như vậy mới đẹp, rất tốt.”
Đới Mẫn Mẫn cười cười, Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, “Cũng gần tới giờ ăn trưa, cùng đi đi.”
“Ngài đi trước di, tôi vào nhà vệ sinh còn gọi điện thoại cho bạn trai nữa.”
“Được.”
Hai người đi ra ngoài, Đới Mẫn Mẫn nhìn Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, phòng khám bên cạnh cũng khám xong, Đới Mẫn Mẫn đặt chén trà xuống, bước nhanh đến văn phòng của Hứa tình Thâm.
Đẩy cửa đi vào bên trong, Đới Mẫn Mẫn bước tới máy tính, Hứa TìnhThâm chưa rút usb, cô ta nhanh chóng lấy usb thay thế cắm vào chỗ usb kia.
Làm xong tất cả lòng bàn tay tiểu hộ sĩ đầy mồ hôi, cô ta đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài.
Hứa tình Thâm ăn cơm xong trở lại, cũng không thấy có gì không ổn, cô kiểm tra lại tư liệu, xác nhận không có gì sai lầm lúc này mới tắt máy tính.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm tới Tinh Cảng từ sớm, hội nghị dự định vào lúc 7h30.
Cô đi vào phòng hội nghị, lúc Đới Mẫn Mẫn đi vào, Hứa Tình Thâm đang kiểm tra sửa sang lại tài liệu khác.
“Bác sĩ Hứa, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Đới Mẫn Mẫn tới trước bàn của cô, “Ngài đã ăn sáng chưa?”
“Đã ăn qua rồi.”
Hứa TìnhThâm đến giá áo lấy quần áo thay vào, Đới Mẫn Mẫn nhìn thấy di động và usb của Hứa Tình Thâm đặt lên bàn, may mắn, Hứa Tình Thâm vẫn mang cái hôm qua.
Cô nhìn Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đang quay lưng về phía cô ta, Đới Mẫn Mẫn móc một chiếc usb giống như đúc trong túi quần.
Đây là cái sáng nay cô ta vừa mới cầm đến, ngày hôm qua là tư liệu đối phương đưa cho, cho nên bên kia vẫn chuẩn bị một usb giống như vậy, tư liệu bên trong đều giống như nhau.
Ngón tay Đới Mẫn Mẫn run rẩy, cô ta đổi usb của Hứa Tình Thâm, tay mới cho vào túi quần Hứa Tình Thâm xoay người nói, “Thật ra tôi có một chút khẩn trương.”
“Đừng khẩn trương, nghe nói hôm nay Tưởng tiên sinh cũng tới sao?”
ừ.
Hứa Tình Thâm cầm di động trên bàn, “Đi thôi, tôi phải qua đó.”
“Hôm nay diễn thuyết cần mang gì đã mang theo sao?’
“Mang theo.” Hứa TìnhThâm cầm usb trong tay, “Tất cả đều ở trong này.”
Mùi nước hoa trên người Đới Mẫn Mẫn thoang thoảng, thấm vào lòng người, đây là sản phẩm năm nay của Chanel, Hứa Tình Thâm ra khỏi văn phòng, nhìn thấy son môi của tiểu hộ sĩ lại đổi thành màu khác.
Đới Mẫn Mẫn đi bên cạnh Hứa Tình Thâm, cô ta an ủi chính mình, chỉ là mở một hội nghị mà thôi, dù Hứa Tình Thâm có làm hỏng thì sau lưng cô còn có Tưởng Viễn Chu làm chỗ dựa.
Đi tới trước cửa phòng hội nghị, Đới Mẫn Mẫn đi vào cùng đồng nghiệp khác.
Hứa Tình Thâm mặc áo dài trắng, trên mặt trang điểm hết sức trang nhã, cô đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu vào lão Bạch đi tới.
Trong phòng hội nghị ngồi đầy người, ai cũng không tới muộn, Tưởng Viễn Chu đến trước mặt Hứa tình Thâm, “Chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Ừ.”
Lão Bạch đến bên cửa sổ, “Người nhiều quá, xem ra là cho Tưởng thiếu phu nhân mặt mũi đây.”
“Anh đừng nói như vậy, tôi càng khẩn trương hơn.”
Tưởng Viễn Chu mặc chính trang, y phục màu đen bên trong sơ mi trắng càng nổi bật thêm gương mặt của anh. Anh đứng trước mặt Hứa Tình Thâm cao hơn cô không ít, khóe miệng anh nhếch lên, “Em còn biết khẩn trương sao?”
“Em là người, em có thể không biết khẩn trương là gì sao?”
Tưởng Viễn Chu dựa sát vào người cô, “Khẩn trương hơn lần đầu sao?”
Hứa Tình Thâm giận tái mặt, “Nghiêm túc một chút.”
“Được, được, được, nghiêm túc, nghiêm túc.” Tưởng Viễn Chu nhìn lão Bạch, “Đi, chúng ta đi thưởng thức hội nghị nghiêm túc của bác sĩ Hứa.”
Vâng.
Đới Mẫn Mẫn ngồi đằng sau, cô ta lấy điện thoại ra.
Lăng Thì Ngâm dậy sớm, lúc Mục Thành Quân tỉnh dậy thấy cô ta đang mặc áo ngủ nằm trên ghế sofa.
“Em làm cái gì?”
Lăng Thì Ngâm ngồi dậy, “Không, ngủ không được.”
Mục Thành Quân ngồi dậy rửa mặt, Lăng Thì Ngâm đứng sau lưng anh ta, “Sáng nay muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, phải đi họp.”
“Được.” Lăng Thì Ngâm tiễn Mục Thành Quân ra cửa liền nhanh chóng trở về phòng, nhìn thời gian sắp 7h30 rồi. Đới Mẫn Mẫn không dám quay clip, lúc đi vào chủ nhiệm nhắc nhở mọi người tắt điện thoại.
Cô ta có chút khẩn trương, đồng sự bên cạnh nói, “Người cô thơm quá, khi nào thì dùng nước hoa rồi hả?”
“Thơm sao? Sao tôi lại không ngửi được.”
“Đây là nước hoa, cô phát đạt rồi hả?”
Trong lòng Đới Mẫn Mẫn quýnh lên, “Nói bậy bạ gì đó?” Cô ta xuyên qua mọi người nhìn ra ngoài, thấy Tưởng Viễn Chu và lão Bạch đi tới, bọn họ ngồi ở hàng đầu.
Rất nhanh, Hứa Tình Thâm đi vào.
Người phụ nữ bước lên bục cao, cô ngẩng đầu mà bước, ngay cả tư thế bước đi cũng rất đẹp.
Hứa Tình Thâm ăn mặc rất giản dị, áo lông cao cổ, quần ống rộng, tóc buộc sau gáy, gương mặt xinh đẹp nhìn mọi người. Đới Mẫn Mẫn nhìn cô lấy usb trong túi ra giao cho người bên cạnh, chuẩn bị bắt đầu.
Tưởng Viễn Chu gác chân nhìn theo cô.
Từ góc độ này nhìn lại, Tưởng thiếu phu nhân của anh đẹp không người theo kịp.