(Ta thấy anh Chu đáng thương quá xá bà con ạ…)
“Anh nhẹ một chút.” Hứa Tình Thâm nhỏ giọng, “Đừng làm ồn đến bọn nhỏ.”
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, hai tay cô vung loạn, Tưởng Viễn Chu để cho cô nhúc nhích, cô vung tay, Tưởng Viễn Chu lần nữa nắm chặt tay cô, để tay cô sang hai bên người.
“Anh, ba anh không có việc gì chứ?”
Tưởng Viễn Chu không thể hiểu, cho tới bây giờ anh chưa vì một người phụ nữ như vậy, tất cả đều xuất phát sự sự thật lòng, làm sao cô không thể nhìn ra?
Nếu cô nhìn ra thì đã không thờ ơ như vậy.
“Hứa Tình Thâm, nói em yêu anh.”
Hứa Tình Thâm mở to mắt, “Anh nói cái gì?”
“Nói em yêu anh.”
Cô nhíu mắt, trong mắt lộ ra sự do dự, loại do dự này là không hiểu vì sao Tưởng Viễn Chu… Vì sao đột nhiên anh lại như vậy.
Nhưng loại do dự này rơi vào trong mắt Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm chần chừ không nói, người đàn ông cười nhẹ, nhưng nụ cười này khác nụ cười thường ngày anh vẫn cười, không có độ ấm, thậm chí có chút trong trẻo lạnh lùng.
“Nói một câu yêu anh mà khó như vậy sao?”
“Tưởng Viễn Chu, hôm nay anh làm sao vậy?”
Tưởng Viễn Chu kéo cô đứng dậy, nửa người Hứa Tình Thâm ngồi dậy, lại vị Tưởng Viễn Chu ấn trở về, “Em chỉ nói với Phương Thịnh có đúng hay không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi, “Anh muốn tranh giành với người chết làm cái gì?”
“Anh muốn em nói câu này có được hay không?”
Cô không biết phải mở miệng như thế nào, lời nói có chút cưỡng bách, ai cũng không thể nói nên lời.
Tưởng Viễn Chu mở tay cô, Hứa Tình Thâm xoa cổ tay, xương tay sắp bị anh bóp gãy rồi. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Hứa Tình Thâm cho rằng anh rời đi lại không nghĩ anh đi qua người cô cẩn thận bế lấy Lâm Lâm.
“Anh làm cái gì?” Hứa Tình Thâm nhìn anh đi ra ngoài.
Người đàn ông đi khỏi phòng ngủ, không bao lâu sau lại đi vào bế Duệ Duệ lên.
“Tưởng Viễn Chu.”
Tưởng Viễn Chu đi khỏi phòng ngủ chính, Hứa Tình Thâm đoán được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, cô nhanh chóng đứng dậy, cửa bị khóa trái, nhưng Tưởng Viễn Chu có mang theo khóa dự phòng, cửa rắc rắc mở ra, Hứa Tình Thâm chỉ có thể dùng thân thể để chắn cửa.
Tưởng Viễn Chu đẩy ra, “Tránh ra.”
“Anh nói trước với em, anh muốn làm cái gì?”
“Nếu làm em bị thương thì đừng có trách.”
Hai tay Hứa Tình Thâm chắn cửa phòng ngủ, “Tưởng Viễn Chu, anh như vậy rất dọa người, em sẽ không mở cửa cho anh.”
Người đàn ông thúc mạnh, không cần nhiều sức Hứa Tình Thâm thấy mình bị bắn ra mấy bước. Tưởng Viễn Chu bước nhanh tới, cửa mở ra, Hứa Tình Thâm nhích chân, lòng bàn chân ma sát trên sàn nhà trơn bóng. “Hôm nay em mệt quá.”
“Tình Thâm, em nói sẽ ở cùng anh có đúng hay không?”
“Đúng.”
“Vậy em có yêu anh hay không?”
Hứa Tình Thâm đụng phải mép giường, “Tưởng Viễn Chu, có phải ba mẹ em tới bệnh viện… em không nghĩ bọn họ sẽ tới.”
Tưởng Viễn Chu sải bước lớn, hầu như ba bước thành hai bước đến trước mặt Hứa Tình Thâm, anh dựa vào người cô, hai chân Hứa Tình Thâm đứng thẳng, đứng không vững liền ngã về phía sau. Phía sau là giường mềm mại, cô vừa nằm xuống liền không có cơ hội đứng lên.
Tưởng Viễn Chu nằm lên người cô, Hứa Tình Thâm kêu một tiếng, “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải anh còn có tâm tư muốn…”
Tưởng Viễn Chu để cho cô quay lưng về phía mình.
“Em nói em không muốn.” Phòng này hoàn toàn bị đóng kín, dù Hứa Tình Thâm có làm ra động tĩnh lớn cũng không có ai tiến lên một bước.
Hội nghị thành công chưa kịp chúc mừng, một chút vui vẻ cũng bị phá vỡ.
Trong lòng Hứa Tình Thâm không nhịn được mà bi ai, trở lại như ban đầu, giống như chính cô.
Tưởng Viễn Chu đè lên cô, cả người Hứa Tình Thâm có thể động hình như chỉ có hai cánh tay. Cô trở tay muốn đẩy anh ra, vừa lúc Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay cô, cố định lên đầu cô.
“Tình Thâm, nếu em đã quay về bên cạnh anh, muốn đi cũng không đi được, anh mặc kệ em trở về là tình nguyện hay bị ép buộc, đã bị Tưởng Viễn Chu anh để lên ấn ký thì em cũng đừng nghĩ có thể rời đi.”
Hứa Tình Thâm khàn giọng, “Em chưa nói em sẽ đi, Tưởng Viễn Chu, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Tưởng Viễn Chu ôm cô, lúc anh dịu dàng có nhiều lần Hứa Tình Thâm hoài nghi vì sao người đời luôn sợ Tưởng tiên sinh này?
Anh trầm ổn rộng lượng, sắc mặt hiếm khi bộc lộ vui giận, ở trước mặt người khác anh ít khi tức giận hay không khống chế được, có lẽ Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh nhiều hơn thế cho nên đêm nay anh phát cuồng, cô…
Hứa Tình Thâm nắm chặt hai nắm đấm, Tưởng Viễn Chu đè lại vai cô, làm cho nửa người cô hoàn toàn sát lên giường.
Một lúc sau Tưởng Viễn Chu kéo cô dậy, để cho cô dán lên mặt tường…
Loại chuyện này nếu không phải thể xác và tinh thần vui vẻ tiếp nhận thì hưởng thụ sẽ trở thành thống khổ.
Hai nắm đấm của Hứa Tình Thâm ấn lên mặt tường, người đàn ông gầm nhẹ bên tai cô ngày càng nặng, mà Hứa Tình Thâm lại thấy mình giống như đang đứng trên cây nhỏ ở vách núi cao, rất có thể bị gãy.
Đôi mắt cô đỏ lên, bỗng nhiên nghẹn ngào thành tiếng. Gương mặt Tưởng Viễn Chu chôn ở cổ cô, nghe được âm thanh anh không nhịn được mà ngẩng đầu.
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, Tưởng Viễn Chu dính sát vào cô, “Làm cho em khó chịu sao?”
Miệng cô mím chặt, “Anh luôn miệng nói em trở lại bên canh anh sẽ không đi được nữa, trước khi em chưa trở lại không ai có thể ép em làm loại chuyện này.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu ngày càng tối lại.
Anh để cho cô nằm úp sấp lên tường, vẫn duy trì động tác này…
Tưởng Viễn Chu lùi ra sau, chân Hứa Tình Thâm chạm đất. người đàn ông đi vào phòng tắm, nước vừa mở ra liền nghe tiếng bước chân truyền đến. Hứa Tình Thâm đi chân trần vào trong, vòi hoa sẽ dội nước ấm sạch sẽ, cô đến trước mặt Tưởng Viễn Chu đẩy anh ra.
Người đàn ông đứng bên cạnh, Hứa Tình Thâm đứng dưới vòi sen coi như không có ai bên cạnh mà tắm rửa.
Hai người thật sự kì quái, nhưng không ai mở miệng, sau này Hứa Tình Thâm ăn cơm tối xong đã tắm rửa, lần này chỉ tắm qua sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn, người phụ nữ ra ngoài cũng không đóng cửa cho anh, cửa cứ thế mở ra hoàn toàn.
Tưởng Viễn Chu tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, trong phòng tất cả đèn bị cô tắt đi, ngay cả rèm cũng kéo lại.
Anh để đèn phòng tắm, vừa đi tới đã nghe thấy tiếng Hứa Tình Thâm truyền đến, “Tắt đèn.”
“…” Im lặng.
“Có đèn em không ngủ được.”
Tưởng Viễn Chu trở lại phòng tắm tắt đèn đi, anh bước đến mấy bước bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó, người đàn ông kêu một tiếng đau đớn.
Khó khăn bước đến giường, người đàn ông muốn nhấc chăn đưa tay sờ nhưng không đụng được góc chăn, Tưởng Viễn Chu mò đến mép giường, lẫn nữa tìm lại thấy hơn nửa giường đều trống không, anh nằm bên cạnh Hứa Tình Thâm, cánh tay vươn ra chạm tới thì chăn đã bị Hứa Tình Thâm cuốn đi rồi.
Người đàn ông túm lần nữa, cô cuốn cực kì chặt, không có anh thành công.
Trong phòng tỏa ra hơi ấm, Hứa Tình Thâm chỉ lộ ra cái đầu, Tưởng Viễn Chu thử vài lần không được cũng không tiếp tục.
Anh ngồi dậy bật đèn.