Khóe môi Hứa Tình Thâm nhếch lên nụ cười lạnh, trong nháy mắt sự bất mãn nảy lên trong lòng cô.
Từ nhỏ cô nếm không ít khổ từ tay Triệu Phương Hoa, mà hiện tại dựa vào đâu cô phải là chỗ dựa cho triệu Phương Hoa?
“Tôi không muốn Tưởng gia tiếp thu tôi.” Âm thanh của Hứa Tình Thâm lạnh lùng vô cùng, ngay cả Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài cũng không thoải mái.
“Con đứa nhỏ này có phải điên hay không?” Triệu Phương Hoa mắng nhẹ.
“Nếu không phải Tưởng Đông Đình từng bước ép sát, làm cho tôi muốn sống cũng khó, nếu không phải tôi sợ nhà họ Tưởng gây bất lợi cho các người, tôi sẽ không trở về.” Hứa Tình Thâm nói rõ từng câu từng chữ.
“Nhưng con và Viễn Chu còn có tình cảm, chúng ta lại không hại con.” Triệu Phương Hoa cường thế đã quen, không thể không cãi lại.
“Các người thì biết cái gì?” Hứa Tình Thâm hỏi lại một câu. Rất nhiều chuyện không phải dùng một chữ tình cảm là có thể dễ dàng giải quyết.
Lời này rơi vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu lại có tư vị khác, anh rất ít khi nghe Hứa Tình Thâm nói không muốn, có thể nghe ra sự bất đắc dĩ trong đó.
“Tình Thâm, con cứ sống như vậy với Viễn Chu, chỉ cần nó còn muốn con…”
Hứa Tình Thâm cắt lời triệu Phương Hoa, “Đó là chuyện của tôi và anh ấy, không cần bà giúp đỡ. Còn nâng Hứa gia lên hay không cũng phải nhìn tôi có muốn hay không, không cần bà cứ nhắc mãi.”
“Cô…”
“Nếu hôm nay Tưởng Đông Đình xảy ra chuyện gì, cái gì bà cũng không có.”
Tưởng Viễn Chu lùi về sau, nhanh chóng rời đi.
Tưởng Đông Đình không có chuyện gì, Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng bệnh, chạng vạng tối Hứa Tình Thâm không chờ điện thoại của anh đã tự về. Tưởng Đông Đình không muốn qua đêm ở bệnh viện, Tưởng Viễn Chu hỏi bác sĩ, xác định ông ta không có việc gì lúc này mới đưa ông ta về Tưởng gia.
“Viễn Chu, chuyện con và Hứa tình Thâm con nên suy nghĩ cho rõ ràng.”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Không cần suy nghĩ, ba nghỉ ngơi cho khỏe, con đi trước.”
Anh rời khỏi nhà họ Tưởng, không lâu sau quản gia đi lên, trong tay cầm chén nước, “Lão gia.”
Tưởng Đông Đình uống thuốc, ngồi ở mép giường không nhúc nhích.
“Lão gia, lần sau ngài ngàn vạn lần đừng như vậy, quả thật hù chết người ta. Ngài quan tâm nhiều chuyện quá, ngài xem, Tinh cảng cũng không gặp chuyện không may không phải sao?”
“Lão gia, ban ngày té xỉu, tôi không nói với ngài, theo ý ngài nói tôi đã tìm được, ngài xem…”
Đôi mắt Tưởng Đông Đình lóe sáng, “Ở đâu?”
“Cô gái kia cũng đã đồng ý yêu cầu của chúng ta, đang sắp xếp ở khách sạn.”
“Nhanh chóng đón tới đây.”
Vâng. Quản gia ra ngoài an bài, không bao lâu sau liền trở lại phòng thấy Tưởng Đông Đình vẫn ngồi đó, “Lão gia, nhất thời không thể nóng lòng, hôm nay ngài nghỉ ngơi trước đi.”
Tưởng Đông Đình xua tay, “Không cần.”
Tưởng gia rốt cuộc cũng là nơi có quy củ, thân thể Tưởng Đông Đình không thích hợp, cũng không thể ở trong phòng này gặp một cô gái đơn thuần không mưu mô.
Thư phòng Tưởng Đông Đình treo đầy tranh chữ, ông ta dựa vào ghế sooffa, chừng một tiếng sau quản gia mang theo một cô gái đi vào.
“Lão gia, ngài xem xem.”
Thư phòng bật đèn, Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, quản gia nói, “Chiều cao và hình thể đều tìm giống như Hứa tiểu thư, không dễ chút nào.”
Tưởng Đông Đình không thay đổi sắc mặt nhìn cô gái kia, “Cô tên là gì?’
“Hứa Ngôn.”
Cô cũng họ Hứa.
Vâng.
Một người không biết tốt xấu lên sàn nek bà con ơi, ăn dưa bở cũng ghê lắm á
Tưởng Đông Đình thỏa mãn nhếch miệng, “Điều kiện đã nói rõ với quản gia rồi chứ?”
Vâng ạ.
“Tốt lắm, từ hôm nay cô sẽ ở lại Tưởng gi, không được sự cho phép của tôi không được ra ngoài.”
“Được.”
Quản gia để cho Hứa Ngôn ra ngoài trước, người hầu đã dọn phòng xong, ông ta đóng của thư phòng lại, “Lão gia, chuyện này nhỡ may Tưởng tiên sinh biết được thì làm sao bây giờ?”
“Nó sẽ không tới Tưởng gia, cho nên trước khi Hứa Ngôn bước ra ngoài Viễn Chu sẽ không biết được. người hầu trong nhà chỉ để lại một người, đã đi theo nhà họ Tưởng mấy chục năm, cô ta sẽ không nói lung tung.”
Quản gia gật đầu yên tâm, Tưởng Đông Đình đứng dậy trở lại phòng ngủ, ông ta cũng không có nhiều sức như vậy.
Quản gia hầu hạ ông ta lên giường, trong lòng Tưởng Đông Đình vẫn rất vừa lòng Hứa Ngôn, “Lúc tôi gặp Hứa tình Thâm, cô ta cùng từng này tuổi đúng không? Thoáng một cái mấy năm trôi qua, tôi muốn nhìn xem Viễn Chu gặp Hứa Tình Thâm lần thứ hai nó còn động tâm hay không?”
“Lão gia, ngài muốn Hứa Ngôn trở thành Hứa tiểu thư thứ hai sao?”
“Ừ, bắt đầu từ ngày mai để cho cô ta học theo cách ăn mặc của Hứa Tình Thâm, còn cả tập tính sinh hoạt, tính cách, tất cả đều phải học.”
Quản gia nghe vậy có chút lo lắng, “Nhỡ may Hứa Ngôn thật sự trở thành Hứa tiểu thư thứ hai cô ta không chịu rời đi thì sao?”
“Cô ta dám.” Lời Tưởng Đông Đình hết sức chắc chắn, “Cô ta chỉ là hòn đá kê chân mà thôi, tất cả đều vì Tưởng thiếu phu nhân sau này.”
Vâng.
“Gia cản Hứa Ngôn như thế nào?”
Quản gia khẽ nói,”Cũng giống như Hứa tiểu thư, là con một trong gia đình, từ nhỏ được mẹ nuôi dưỡng, tháng trước vừa tới Đông thành làm thuê, bối cảnh gia đình không phức tạp, tôi nghĩ cô gái xuất thân trong gia đình như vậy về tính cách không phải sẽ giống như Hứa tiểu thư hay sao?”
“Nếu đúng như vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Tưởng Đông Đình thấy không chỉ bản thân Hứa Tình Thâm không xứng với Tưởng Viễn Chu mà gia đình của cô mãi mãi không có ngày môn đăng hộ đối với Tưởng gia. Người họ Hứa như con sâu hút máu người cứ gắt gao hút lấy nhà họ Tưởng, đến lúc đó thân thích của Hứa gia, thân thích của thân thích Hứa gia không phải cũng tới góp một phần sao?
Tưởng Đông Đình không phải để ý tới mấy đồng tiền đó, chỉ là hành vi như vậy thật làm ông ta chán ghét.
Tưởng Viễn Chu trở lại Hoàng Long Đỉnh, anh đi vào phòng trẻ con, hai đứa bé không ở đây.
Người đàn ông xoay người đi tới phòng ngủ chính, thấy thím Nguyệt từ trong phòng đi ra, “Tưởng tiên sinh đã về.”
“Lâm Lâm và Duệ Duệ đâu?”
“Đã ngủ với Tưởng thiếu phu nhân.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm, đẩy cửa đi vào, Hứa Tình Thâm nằm trên giường, nghe thấy tiềng bước chân đi vào/
Cô nhích người thở dài với Tưởng Viễn Chu, “Hai đứa bé vừa mới ngủ.”
Hứa TìnhThâm đã tắm qua, mặc áo ngủ, tóc xõa tung, “Sao anh lại về muộn như vậy?”
Người đàn ông nhìn Lâm Lâm và Duệ Duệ, “Vì sao để hai đứa nhỏ trong phòng?”
Mấy ngày trước hai người đều về nhà cùng nhau, Hứa Tình Thâm không có cơ hội, đúng lúc đi ngủ Tưởng Viễn Chu sẽ ôm hai đứa bé vào phòng ngủ. Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt người đàn ông, “Để bọn họ tự ngủ, em có chút lo lắng.”
“Anh thì sao đây?”
Hứa Tình Thâm nghe giọng nói của Tưởng Viễn Chu có chút không đúng, bày ra vẻ mặt hung ác, cô biết anh như vậy vì vợ chồng Hứa Vượng tự chủ trương vào phòng bệnh Tưởng Đông Đình.
“Sáng mai còn phải đi bệnh viện, nghỉ sớm một chút.”
Hứa Tình Thâm nói xong ngồi dậy, cô thấy Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước, một bóng đen đè xuống, Tưởng Viễn Chu đẩy cô xuống giường, Hứa Tình Thâm muốn vùng vẫy, lại bị anh cầm lấy cổ tay.
Anh kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, sau đó cầm lấy cằm cô, “Em muốn chia giường ngủ với anh sao? Có phải từ lúc quay trở về em đã nghĩ như vậy? Hứa Tình Thâm, em cảm thấy chúng ta giống như vợ chồng sao?”
Hứa Tình Thâm muốn mở miệng, nói bọn họ vốn không phải là vợ chồng, nhưng nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu không tốt đành nuốt câu đó trở về.
Nhưng thông minh như Tưởng Viễn Chu cô muốn nói lại thôi, những lời thành thật của cô đã làm anh khó chịu lắm rồi.