Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 245: Chương 245: chương 205 -2: Tiếp




“Nhưng mà Tình Thâm, con phải giúp Minh Xuyên đó…”

 

“Đi đi.” Hứa Vượng kéo Triệu Phương Hoa, “Đừng quấy nhiễu Tình Thâm, con bé vừa về bệnh viện, có nhiều chuyện gấp.”Hai người cứ như vậy kéo nhau ra ngoài, Hứa Tình Thâm chống trán, tâm tình trở nên phiền toái.

 

Đến hành lang, Triệu Phương Hoa rút tay về, “Ông làm cái gì?”

 

“Bà đó.” Hai mươi mấy năm Hứa Vượng không nói nhiều, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Đi vào thang máy, bên trong còn có hai hộ sĩ, Triệu Phương Hoa mắng Hứa Vượng hai câu, nghe thấy hai hộ sĩ nói chuyện với nhau.

 

“Lúc đưa vào thật dọa người, hôn mê rồi…”

“Tưởng tiên sinh sẽ lo lắng lắm đây?”

 

“Có thể không lo được sao? Dù sao cũng là cha đẻ, nhưng may không tệ, đã hết nguy hiểm rồi.”

 

Triệu Phương Hoa vểnh tai nghe, nhanh chóng hỏi thăm, “Cô gái, các người nói ba của Viễn Chu hôn mê sao?”

 

“Bà là?” Làm sao trực tiếp gọi Viễn Chu như vậy chứ?

 

Thì ra là thế

 

Hai người nhìn Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng, “Đúng vậy,đã vào phòng bệnh VIP, may mà không có việc gì.”

 

Lúc ra khỏi thang máy, Triệu Phương Hoa kéo Hứa Vượng, “Đi, đi mua mấy thứ, thông gia nằm viện, chúng ta không thể làm như không biết.”

 

Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng làm việc, lần ồn ào náy Đới Mẫn Mẫn được người nhà mang về. khu nội trú có người vây quanh cũng tản ra, cảnh sát và cứu hộ cũng đi rồi.

 

Cô mới yên tĩnh một lúc, ngoài cửa có tiếng đập mạnh.

 

Hứa Tình Thâm vỗ đầu, “Ai vậy?”

 

“Là tôi.” Lão Bạch nói.

 

“Cửa không khóa, vào đi.”

 

Lão Bạch đẩy cửa, hai tay Hứa Tình Thâm chống má, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Có chuyện gì sao?”

 

“Tôi vừa đi siêu thị mua vài thứ cho ba của Tưởng tiên sinh, thấy được Hứa, Hứa…”

 

“Hứa cái gì, ai vậy?”

 

“Ba mẹ ngài.”

 

Hứa Tình Tham nhìn đồ để trên bàn, Triệu Phương Hoa thật sự tiết kiệm, nhất định sẽ không mua đồ ở trong bệnh viện, lão Bạch gặp họ sau khi rời khỏi văn phòng.

 

“Bọn họ muốn mua đồ sao?”

 

“Vâng, mua không ít, nói là đến thăm ba của Tưởng tiên sinh.”

 

Huyệt thái dương đau nhói, đã lúc nào rồi, bọn họ nếu qua không phải càng phiền toái sao?

 

Phòng bệnh VIP.

Tưởng Viễn Chu ngồi bên giường, bả vai rộng lớn và tấm lưng hòa vào ánh mặt trời. Tưởng Đông Đình không còn sức lực nằm trên giường lớn không ngừng thở dốc.

 

Người đàn ông nhìn bóng dáng ông ta, trong ấn tượng người ba này vẫn cao lớn không biết từ lúc nào thân thể yếu đi, hai năm qua Tưởng Đông Đình gầy yếu không ít, Tưởng Viễn Chu có chút thất thần,sau khi dì nhỏ đi, hầu như anh khong trở lại Tưởng gia, căn nhà lớn như vậy đã không còn nữa.

 

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, ngay cả gõ cũng chưa gõ. Tưởng Viễn Chu không biết ai không có phép tắc như vậy, anh nhíu mày, đôi mắt tối lại. Triệu Phương Hoa đi vào nhìn anh, nở nụ cười, “Qủa nhiên ở đây, Viễn Chu, chúng tôi đến thăm thông gia.”

 

Tưởng Viễn Chu không vui, nhìn vợ chồng Hứa Vượng dẫn theo túi nhỏ túi lớn đi vào.

 

Anh muốn ngăn cản nhưng lời đến miệng lại nuốt trở lại.

 

Chỉ là thăm viếng bình thường mà thôi, nếu Tưởng Viễn Chu vô duyên vô cớ ngăn cản, nếu truyền đến lỗ tai Hứa Tình Thâm, anh sợ cô sẽ nghĩ nhiều.

 

“Làm sao các người tới đây?”

 

“Chúng tôi vừa rời khỏi phòng của Tình Thâm, nghe hộ sĩ nói thông gia bị bệnh, cho nên tới thăm hỏi.”

 

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Tưởng Đông Đình nhìn tủ đầu giường của mình chất đầy đồ, hai chữ thông gia không thể nghi ngờ đâm dao vào ngực ông ta, ông ta nhìn hai người tướng mạo bình thường, thậm chí ra ngoài còn không biết ăn mặc, “Ra ngoài.”

 

“Thông gia, chúng ta sống từng này tuổi, dưỡng thân thể mới là điều quan trọng hơn.”

 

“Tôi không phải là thông gia của các người, Tưởng gia và Hứa gia vĩnh viễn không có quan hệ này.” Tưởng Đông Đình lạnh lùng nói.

 

Hứa Vượng không chịu được, ông ta biết cho tới giờ Tưởng Đông Đình vẫn không có ý định tiếp nhận  Hứa Tình Thâm, cho tới nay cũng chỉ là Hứa gia leo lên cây cao là Tưởng gia.

 

Nhưng Triệu Phương Hoa không nghĩ như vậy, nếu Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm vậy có một số việc phải chấp nhận.

 

“Thông gia, ông nói vậy là không đúng rồi, Viễn Chu và Tình Thâm hai người yêu nhau, rất tốt.”

 

Tưởng Đông Đình bị kích thích phải vào viện, bác sĩ bảo ông ta phải giữ cảm xúc ổn định, Tưởng Đông Đình nhắm mắt, không để ý tới.

 

Hứa Vượng kéo Triệu Phương Hoa, “Nhìn cũng đã nhìn, chúng ta nhanh đi thôi”

 

“Gấp cái gì?” Triêu Phương Hoa đẩy Hứa Vượng, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Viễn Chu, nghe Tình Thâm nói các con đã chuyện nhà mới?”

 

“Ừ

 

“Hôm nào mẹ và ba Tình Thâm đến chúc mừng.”

 

“Được.” Tưởng Viễn Chu không muốn để bọn họ tiếp tục ở đây, càng không muốn cảm xúc Tưởng Đông Đình bị dao động, Triệu Phương Hoa im lặng, cả căn phòng yên tĩnh lại, bà ta đành mở miệng tiếp, “Viễn Chu, Minh Xuyên cũng đã có bạn gái, mấy ngày nữa ra mắt trong nhà, đến lúc đó con và Tình Thâm cũng qua một chút, xem giúp xem.”

 

Hứa Tình Thâm đến ngoài cửa phòng bệnh, nghe thấy giọng nói Triệu Phương Hoa truyền tới.

 

Đôi môi cô run rẩy, sắc mặt thay đổi.

 

Tưởng Viễn Chu đành nói, “Con tiễn hai người ra ngoài.”

 

“Viễn Chu, con nên biết chúng ta đều thích con, muốn con làm con rể của chúng ta…” Triệu Phương Hoa còn đang lải nhải, Tưởng Đông Đình tức giận dùng tay vơ hết đống đồ trên tủ xuống đất. Tưởng Viễn Chu cau mày, nhìn đôi môi Tưởng Đông Đình run run, một câu cũng không nói được. Anh tiến lên một bước hỏi: “Như thế nào?”

 

Tưởng Đông Đình xoa ngực, sắc mặt trắng xanh, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ấn chuông báo động đầu giường.

 

Triệu Phương Hoa thấy vậy tỏ vẻ quan tâm, “Thông gia, ông không sao chứ?”

 

Tưởng Viễn Chu không quay đầu lại, Hứa Tình Thâm có thể nghe được sự tức giận, “Các người ra ngoài trước đi.”

 

Cô bước chân đi vào, thấy Triệu Phương Hoa vẫn đứng cạnh giường bệnh, Tưởng Đông Đình nhắm mắt, hô hấp dồn dập, Triệu Phương Hoa tiến lên, Tưởng Viễn Chu đè nặng âm thanh, “Ra ngoài.”

 

Hứa TìnhThâm ngừng chân, nhìn thấy Hứa Vượng không chịu được, cuối cùng Triệu Phương Hoa cũng biết điều, cô mở miệng nói, “Ba, mẹ, các người theo con ra ngoài.”

 

Âm thanh thình lình của cô truyền tới lỗ tai Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không nhìn anh mà xoay người đi ra ngoài.

 

Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng thấy thế nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Lão Bạch đứng ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm bước chân ra ngoài, bác sĩ đi vào.

 

Cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra, Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, “Tình Thâm đâu?”

 

“Đến chỗ cầu thang rồi.”

 

Hứa Tình Thâm vẫn chưa kéo Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đi, trong lòng cô đầy lửa giận, cửa cầu thang bị cô kéo lại, Hứa Tình Thâm tức giận không nói được gì.

 

Triệu Phương Hoa không cảm thấy mình sai, “Tình Thâm, ba của Viễn Chu bị bệnh, chúng ta đương nhiên phải qua thăm, con tức giận như vậy làm cái gì?”

 

“Ông ấy đã như vậy, các người còn thêm dầu vào lửa, nếu ông ấy gặp chuyện gì không may nên trách ai đây?”

 

Tưởng Viễn Chu đi tới cầu thang, anh sợ Hứa Tình Thâm suy nghĩ, dù sao thái độ lúc nãy của anh bọn họ đều thấy.

 

Cửa bị khép lại, nhưng giọng nói bên trong vẫn truyền ra ngoài.

 

“Tình Thâm, con không cần phải nói với chúng ta như vậy, chúng ta đều vì muốn tốt cho con…”

 

“Còn nữa, không phải ta và ba con muốn Tưởng gia tiếp nhận con sao?”

 

Hứa Tình Thâm đương nhiên biết đó không phải là mục đích cuối cùng của Triệu Phương Hoa, hiện tại mà ta còn gấp hơn cô, vì cái gì? Còn có lời vừa nãy của Triệu Phương Hoa không phải ám chỉ Tưởng Viễn Chu, Hứa Minh Xuyên có bạn gái, Tưởng gia phải giúp đỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.