Đúng thế, Tưởng Viễn Chu dám cược sao?
Người đàn ông cười, đôi mắt lóe sáng như ngọc, gương mặt ngoảnh sang một bên, hai gò má vẫn còn hơi ấm của Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nhanh chóng nói tiếp, “Có chuyện gì mà Tưởng tiên sinh không dám đây?”
“Dùng phép khích tướng sao?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Không dám, không dám.”
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô, anh đi về phía trước, có người gây chuyện, Hứa Tình Thâm buộc phải lùi về sau, người đàn ông cầm vai cô. “Đây là bệnh viện của anh, muốn cược cũng là anh mở miệng trước.”
Làm gì có chuyện như vậy?
Nhưng Hứa tình Thâm vẫn gật đầu, “Được.”
“Anh cá là cô ta không nhảy lầu, nếu anh thắng, em phải cho anh vào phòng ngủ chính, nếu anh thua, từ nay về sau anh không bước vào phòng ngủ của em nửa bước.” (Thánh lầy…)
Hứa Tình Thâm nghe, trong đầu hơi hỗn loạn, “Đợi một chút, không phải anh nói cô ta sẽ nhảy sao?”
“Cho tới bây giờ chưa từng nói như vậy.” Tưởng Viễn Chu rũ mắt, đôi mắt lóe sáng nhìn Hứa Tình Thâm không rời, “Quyết định như vậy đi.”
“Không được.” Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, “Em không cược nữa.”
“Nói chuyện không tính toán gì hết.”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, “Là anh giả dối.”
“Dùng từ không chính xác, buổi tối bị phạt.”
Hứa Tình Thâm không muốn vướng mắc gì với anh về đề tài này, “Mạng người quan trọng, anh mau xem tình huống bên ngoài như thế nào rồi.”
“Không đi.” Tưởng Viễn Chu mới bắt đầu đề tài này, anh dựa vào vách tường, “Xem Tinh cảng của anh là cái gì? Làm loạn sao? Nếu anh thỏa hiệp thì sau này trò cười như vậy sẽ còn diễn ra.”
Hứa Tình Thâm gật đầu đồng ý, cô đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, nhìn thấy lão Bạch ở bên ngoài.
“Tưởng thiếu phu nhân.” Lão Bạch nhanh chóng tắt điếu thuốc dở trong tay.
“Lão Bạch, bên kia như thế nào?”
“Vẫn đang giằng co, cảnh sát đã thử mấy lần nhưng chỗ đó không dễ ra tay cho nên không dám tùy tiện hành động.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm có chút khó coi, “Như vậy đi, anh nói cô ta một câu, nói rốt cuộc hồ sơ của cô ta như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào cô ta. Có một số việc nếu thực sự viết vào hồ sơ, đó là chuyện cả đời, hỏi cô ta còn muốn làm nghề này không?”
“Cứ nói với cô ta như vậy?”
“Ừ, đi đi.”
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình lo lắng hơn hai tiếng, quản gia không thể làm cho ông ta bớt giận, nhưng tức giận này ông ta làm sao có thể nuốt xuống được?
Tinh cảng xảy ra chuyện lớn như vậy, Tưởng Viễn Chu làm sao không quan tâm, không phải vì Hứa Tình Thâm ngăn cản hay sao?
Một lúc sau có điện thoại gọi tới.
Quản gia nhận điện thoại liền đưa cho Tưởng Đông Đình, Tưởng Đông Đình nghe xong lo lắng không thôi, “Lão gia, phía truyền thông đã tới, Tưởng tiên sinh không đồng ý ra mặt, bệnh viện cường ngạnh không chịu thỏa hiệp, lúc nãy tiểu hộ sĩ kia kiệt sức suýt chút nữa thì ngã xuống…”
Tưởng Đông Đình là người trải qua sóng gió, loại chuyện này nếu là trước kia ông ta ngay cả lông mày cũng không thèm nhăn.
Nhưng hiện tại tuổi tác đã lớn, Tưởng gia tuy có Tưởng Viễn Chu chống đỡ nhưng Tưởng Đông Đình vẫn luôn lo lắng, hơn nữa thân thể ngày càng lụn bại, quản gia nghe thấy tiếng vang truyền đến, điện thoại đang nghe liền rơi xuống, sau đó Tưởng Đông Đình ngã xuống mặt đất.
Quản gia bước tới, “Lão gia, lão gia…”
Bệnh viện Tinh cảng.
Chừng hơn một tiếng sau có người gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Lão Bạch đẩy cửa đi vào, sắc thái thoải mái không ít, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, hộ sĩ kia đã xuống.”
Tưởng Viễn Chu buông tay, Hứa Tình Thâm thả sách trên tay xuống, “Em về văn phòng đây.”
Cô đứng dậy, lão Bạch định đi ra ngoài không nghĩ tới lại quay trở lại, cầm điện thoại mới ngắt trong tay, “Tưởng tiên sinh, không hay rồi… lão gia xỉu rồi.”
“Cái gì?” Tưởng Viễn Chu kinh hãi đứng dậy, “Sao lại thế này?”
“Nguyên nhân cụ thể chưa biết nhưng đã được mang tới Tinh cảng rồi.”
Tưởng Viễn Chu không nói hai lời nhanh chóng đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm không biết có nên qua hay không, Tưởng Đông Đình không muốn gặp nhất chính là cô, nếu cô cứ đi như vậy có lẽ ông ta sẽ tức chết có đúng không?
May mà Tưởng Đông Đình không có gì đáng lo, lúc đẩy vào phòng bệnh đã tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn.
“Cô? Đi ra ngoài…”
“Ba, ngài làm sao vậy? Con đến thăm ngài.” Hứa Tình Thâm đặt đồ lên tủ đầu giường.
Ngực Tưởng Đông Đình phập phồng, “Tôi không muốn gặp cô, đi ra ngoài.”
“Ba, ngài không có gì đáng ngại, lửa giận công tâm, sau này chú ý một chút.”
Tưởng Đông Đình mở mắt lạnh lùng nhìn, Hứa Tình Thâm thấy vậy thần sắc có chút cô đơn, cô nhìn vào mắt Tưởng Viễn Chu, muốn nói gì đó lại thôi. Tưởng Viễn Chu đang nắm tay cô lại buông ta, “Tình Thâm, chuyện này em đừng kiên trì, có tiếp tục cũng vô dụng, thân thể của mình chính mình là rõ nhất, bệnh viện ngài cũng không ngài cần lo.”
“Không cần lo?”
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Đông Đình lần thứ ahi bị kích động, cô nhanh chóng nói, “Ba, ngài nghỉ ngơi cho tốt, không cần tức giận, con ra ngoài trước.”
Cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, Tưởng Đông Đình chỉ vào lưng cô, Hứa tình Thâm là thăm bệnh sao? Rõ ràng là tới thêm dầu vào lửa, chỉ là Tưởng Viễn Chu không nhìn thấy được, nói không chừng còn tưởng cô ta có hiếu.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng khám, không nghĩ tới Hứa Vượng và triệu Phương Hoa ngồi chờ ngoài cửa, hai người đặt dưới chân không ít đồ, Triệu Phương Hoa ngẩng đầu, sự kiên nhẫn trong mắt đều biến mất, “Tình Thâm, con đi đâu vậy? Chúng ta ở đây đã lâu.”
“Ba, sao mọi người ở đây?”
“Không phải đến thăm con sao.” Triệu Phương Hoa xách đồ tới, Hứa Tình Thâm mở cửa, hai người đi theo vào, “Tình Thâm, đây là văn phòng của con sao? Cực kì khí phái.” Hứa Vượng nhìn quanh nhận xét.
“Là Tưởng thiếu phu nhân còn không thể khí phái sao?” Triệu Phương Hoa vui vẻ nói.
Hai người đặt đồ lên bàn của Hứa Tình Thâm, Triệu Phương Hoa mở một cái túi lớn, “Đây là tự tay mẹ làm, gà mái đẻ trứng, cho Lâm Lâm ăn.”
“Tiệm thuốc không bận sao?”
“Cửa hàng có người trông coi.” Triệu Phương Hoa kéo ghế dựa ngồi xuống, Hứa tình Thâm mở máy tính, tuy nói là cha mẹ nhưng giọng nói cô có chút vướng mắc, không biết chủ động mở miệng như thế nào.
Hứa Vượng hỏi tình hình gần đây của cô nhưng nói mãi không nói tới điểm chính, Triệu Phương Hoa có chút sốt ruột, “Tình Thâm, hiện tại các con ở đâu?”
“Chuyển chỗ khác rồi.” Hứa Tình Thâm lời ít ý nhiều.
“Cửu Long thương kia thì sao?”
“Tạm thời không ở.”
Triệu Phương Hoa không giấu được khóe môi nhếch lên, “Tình Thâm, trước kia Viễn Chu đã từng nói chờ các con hòa hảo Cửu Long Thương sẽ cho Minh Xuyên…” (Mẹt bà này dày đến độ đao thương bất nhập rồi, sau này mn tha hồ mở rộng tầm mắt á…)
Hứa Tình Thâm dời mắt khỏi màn hình, nhìn Triệu Phương Hoa. Hứa Vượng nhanh chóng kéo Triêu Phương Hoa, “Bà nói linh tinh cái gì vậy?”
“Tôi làm gì có nói bậy? Đây là chính miệng Viễn Chu nói với tôi, Minh Xuyên cũng đã có bạn gái, kết hôn không phải sẽ xảy ra sao?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút đau đầu, “Kết hôn là kết hôn, nhà là nhà, bạn gái Minh Xuyên mới được bao lâu?”
“Không lâu.”
“Vậy thì không vội, trước cứ vậy đi.” Hứa Tình Thâm nhếch mày, làm bộ xem đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, con còn phải đi làm, hôm nào con trở về rồi nói sau.”&