Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 256: Chương 256: chương 209 -1: Đúng vậy, người thương tâm nhất là em






Ở những nơi không có người ngoài Tưởng Viễn Chu luôn nói những lời vàng ngọc, ai có thể nghĩ đến Tưởng tiên sinh có thể nói những lời kỳ quái như vậy?

 

Hôn nhẹ là được rồi.

 

chỉ sợ ngay cả lão Bạch cũng phải chấn kinh đúng không?

 

Bàn tay Hứa Tình Thâm xoa xoa bụng Tưởng Viễn Chu, “Có phải chỗ này khó chịu hay không?”

 

Bàn tay cô rất ấm, hiện tại dạ dày như muốn thiêu đốt, Tưởng Viễn Chu cảm thấy đây là liều thuốc tốt nhất.

 

Ừ.

 

“Em không nghĩ tới dạ dày của anh không tốt như vậy.”

 

“Không yếu ớt đến vậy đâu.” Tưởng Viễn Chu cũng không quen như vậy, “Đối với những người thường xuyên xã giao như bọn anh, ít nhiều đều mắc chút bệnh.”

 

Hứa Tình Thâm nghiêm túc nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu, khóe mắt người đàn ông nhếch lên, “Cho nên, sau này em đừng đụng vào nước đá, dạ dày có tốt cũng không chịu nổi.”

 

Sắc mặt anh trắng bệch, nhưng lại nói cực kì nhẹ nhàng, Hứa Tình Thâm rút tay về, “Không có gì đáng lo đúng không?”

 

Chỗ kia của Tưởng Viễn Chu không còn, trong lòng lại cảm thấy mất mác.

 

Hứa Tình Thâm mở miệng, “Em đi tắm rửa, còn phải gội đầu, rất mệt.”

 

Cô muốn đứng dậy, bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu nghiêng người, một tay nắm lấy cổ tay cô. Cô quay đầu nhìn, thấy cả người anh cuộn lại, “Làm sao vậy?”

 

“Đau bụng, đau vô cùng.”

 

“Xem đi, anh còn dám thể hiện.”

 

Hứa Tình Thâm vội vàng quay lại mép giường, “Có thuốc không? Mau uống thuốc.”

 

“Ở trong tủ đầu giường.”

 

Cô kéo tủ đầu giường, tìm thuốc trong đó, “Em đi rót nước cho anh.”

 

Hứa Tình Thâm nhanh chóng ra ngoài, Tưởng Viễn Chu nhìn bóng lưng cô, anh đau bụng là thật nhưng không đến mức làm cho anh phải ngã xuống. Người đàn ông kéo chăn cao lên, chờ Hứa Tình Thâm quay trở lại.

 

Hứa Tình Thâm đi vào phòng, trong tay cầm chặt cốc nước ấm.

Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu, ngồi vào chỗ liền mở nắp thuốc cho anh, cô cầm thuốc thả trong lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu. Bàn tay anh run run, thuốc chưa đến miệng đã rơi xuống chăn.

 

“Không phải đau bụng sao? Sao tay lại run lên?”

 

“Anh thấy anh không còn sức lực rồi…”

 

Hứa Tình Thâm cầm hai viên thuốc đưa đến bên miệng Tưởng Viễn Chu, anh ngoan ngoãn mở miệng, Hứa Tình Thâm nhét thuốc vào miệng anh. Cái này giống như đút thuốc cho đứa nhỏ, Hứa Tình Thâm đưa nước cho anh, anh không giơ tay nhận lấy, cô đánh đưa cốc nước đến bờ môi anh.

 

Tưởng Viễn Chu uống nước, nuốt thuốc xuống, Hứa Tình Thâm cất chén nước đi, người đàn ông thấy vậy nắm chặt cổ tay cô. “Lại đút cho anh chút nước, đã lâu chưa có người đút nước cho anh uống rồi.”

 

“Tưởng Viễn Chu, anh là đứa bé sao?”

 

Tưởng Viễn Chu nghe vậy hơi nhếch môi cũng không uống nữa mà dựa đầu vào giường không nói gì.

 

Hứa Tình Thâm thấy anh khó chịu, cô không biết vì sao lại nói như vậy, cô khẽ cắn môi, “Vẫn còn muốn uống sao?”

 

Người đàn ông lắc đầu.

 

Hứa Tình Thâm để cốc nước trở lại, mồ hôi chảy xuống thái dương Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm đưa tay lau đi, tay chưa kịp thu hồi, ngón tay cô vuốt vuốt huyệt thái dương của anh.

 

“Tình Thâm, em đang đau lòng cho anh sao?” Tưởng Viễn Chu không thích áp lực như vậy, hai người ai cũng không phản đối.

 

Anh mở miệng hỏi một câu cho vui là muốn xoa dịu không khí xuống.

 

Hứa Tình Thâm tiến lên, hai người dựa trán vào nhàu, Tưởng Viễn Chu cảm giác được cô gật đầu, “Ừ, em đau lòng.”

 

Đôi mắt người đàn ông sáng lên, “An ủi anh sao?”

 

“Tưởng Viễn Chu, sau này phải nhớ rõ ăn cơm, ăn cơm đúng giờ, không cần tùy tiện tức giận, tức giận cũng tổn thương cơ thể. Em đã trở lại, cuộc sống của anh sẽ thư thái hơn đúng không?”

 

“Ừ…”

 

“Em không biết nếu anh xảy ra chuyện gì thì em sẽ làm sao bây giờ?”

 

Tưởng Viễn Chu nghe cô nói như vậy đưa tay ôm lấy cô, Hứa Tình Thâm đè lại vai anh để cho anh nằm trên giường, “Anh nghỉ ngơi đi, đừng nhúc nhích, có chuyện gì gọi em.”

 

“Anh đau dạ dày không động được…”

 

“Anh muốn làm gì? Anh bảo em một tiếng, em giúp anh.”

 

Tưởng Viễn Chu kéo chăn, quấn mình vào trong, “Anh muốn nghe em đọc sách cho anh.”

 

“…”

 

“Đọc sách gì?”

 

“Tùy, anh muốn nghe giọng nói của em, nói không chừng anh có thể ngủ ngon.”

 

Hứa Tình Thâm cầm cuốn sách trên đầu giường, lật một trang, bắt đầu đọc. Tưởng Viễn Chu có chút thất thần, ngay cả Hứa Tình Thâm đọc cái gì anh cũng không nghe được một chữ.

 

“Anh muốn uống nước.”

 

Hứa Tình Thâm nhìn anh, đút nước cho anh.

 

“Anh muốn hôn em một cái.”

 

“…”

 

Hứa Tình Thâm không phản ứng gì.

 

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, “Cả người anh khó chịu, anh đi tắm.”

 

“Anh như vậy có tắm được không?”

 

“Chỉ sợ không được.”

 

“Nếu không được thì anh còn nói làm gì?”

 

“Vậy em theo cạnh anh, nếu không anh không có cách nào ngủ được.”

 

“…”

 

Tưởng Viễn Chu lăn qua lăn lại cô không ít, lúc đi ngủ Hứa Tình Thâm nằm trong lòng người đàn ông, hai mắt nhắm lại, vốn cô ngủ trên gốc nhưng lúc này Tưởng Viễn Chu lại ôm cô gối lên tay mình.

 

Bả vai trái mỏi như nhưng Tưởng Viễn Chu thích như vậy.

 

Cô dựa gần vào anh, anh nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được tiếng hít thở của cô.

 

Vạn Dục Ninh nằm ở giường bệnh của bệnh viện Tinh cảng, đôi mắt nhìn trần nhà.

 

Một ngày, hài ngày, ba ngày…

 

Mấy ngày trôi qua nhưng cô ta không thấy được Tưởng Viễn Chu, một lần cũng không thấy.

 

Tưởng Đông Đình nói, Tưởng Viễn Chu đối với cô không giống, dù không làm vợ chồng nhưng tình cảm thanh mai trúc mã vẫn còn.

 

Nhưng mà Vạn Dục Ninh trông mong, trông mong, Tưởng Viễn Chu tuyệt tình ở trong mắt cô ta như hóa thành tòa băng sơn, loại lạnh lẽo này làm cho cô ta ngày càng tuyệt vọng.

 

Ngoài cửa có tiếng truyền đến, cô ta quay đầu, thì ra là hộ sĩ.

 

Đầu Vạn Dục Ninh đau muốn nứt ra, “Hứa Tình Thâm đâu??”

 

“Hôm nay Tưởng thiếu phu nhân có phẫu thuật.”

 

Vạn Dục Ninh nghe tiếng xưng hô, “Tưởng thiếu phu nhân?”

 

“Đúng thế, là Tưởng thiếu phu nhân của Tưởng tiên sinh.”

 

Xưng hô này vốn không phải thuộc về cô ta sao? Vạn Dục Ninh tức giận, một tên tội phạm giết người dựa vào đâu cô ta đều có được?

 

Nếu không phải Hứa Tình Thâm, cha cô ta sẽ không chết, cô ta sẽ không rơi vào kết cục này.

 

“Ngoài cửa còn có người sao?”

 

“Có, vì bảo vệ an toàn cho Vạn tiểu thư, cho nên có người bảo vệ.”

 

Vạn Dục Ninh cười lạnh, “Bảo vệ an toàn sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

Đôi mắt Vạn Dục Ninh đỏ ngầu, “Cô đến Tinh cảng làm việc lâu năm rồi hả?”

 

“Đã nhiều năm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.