Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 257: Chương 257: CHƯƠNG 209 -2: Tiếp




“Vậy nhất định cô cũng biết trước kia tôi và Tưởng Viễn Chu có quan hệ gì đúng không?”

 

Hộ sĩ ngẩn ra, cầm băng gạc trong tay, đổi thuốc cho Vạn Dục NInh.

 

“Sao cô không nói gì?”

 

“Vạn tiểu thư, tôi là hộ sĩ, chỉ phụ trách đổi thuốc cho cô.”

 

Vạn Dục NInh nhìn tủ đầu giường, nhìn chiếc kéo để bên băng gạc, hộ sĩ đổi thuốc cho cô ta, bỗng nhiên Vạn Dục Ninh mở miệng, “Tôi khát.”

 

“Tôi đi rót nước cho ngài.”

 

“Cảm ơn.”

 

Hộ sĩ xoay người rót nước,Vạn Dục NInh đưa tay đến tủ đầu giường, lấy kéo xong đưa tay giấu trong chăn.

 

Hộ sĩ nhanh chóng quay trở lại, “Vạn tiểu thư, uống nước.”

 

Cô cẩn thận ngồi dậy, uống nước xong, hộ sĩ để chiếc cốc lên đầu giường, lại không thấy kéo đâu.

 

“Vạn tiểu thư, cô nhìn thấy cây kéo đâu không?”

 

“Kéo gì, không thấy.”

 

Sắc mặt tiểu hộ sĩ căng thẳng, “Như vậy là không được, nhỡ may xảy ra chuyện gì tôi không thể chịu được trách nhiệm.” Cô ta nói xong chuẩn bị ấn nút báo động. Vạn Dục Ninh thấy thế xốc chăn lên, cô ta cầm lấy kéo, mũi nhọn ấn vào cổ mình, “Dừng tay.”

 

“Vạn, Vạn tiểu thư, cô làm gì vậy?”

 

“Đừng gọi.” Vạn Dục NInh xuống giường, ngay cả giầy cũng không đi, “Tưởng Viễn Chu ở bệnh viện sao?”

 

“Ở đây, ở đây.”

 

Vạn Dục NInh đi nhanh tới cửa, cô ta đưa tay mở cửa, bảo tiêu bên ngoài thấy cô ta, vừa muốn ngăn cản thấy chiếc kéo đang để chỗ động mạch chủ ở cổ, hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, “Vạn tiểu thư, đừng xằng bậy.”

 

“Các người tránh ra.”

 

Hai người lùi lại mấy bước, hai tay Vạn Dục NInh run lên, cô khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, thiên tân vạn khổ mới đến được Tinh cảng, cô không thể ngay cả mặt Tưởng Viễn Chu cũng không thể thấy được đã bị đuổi về Long cảng.

 

Mũi kéo sắc nhọn đâm vào cổ Vạn Dục NInh, cô ta từng bước tiến lên, dù sao trước kia Vạn Dục Ninh cũng là vị hôn thê của Tưởng tiên sinh, hai bảo tiêu chỉ có thể buông tay đứng nhìn.

 

Vạn Dục Ninh đi nhanh tới thang máy, cô ta mở miệng uy hiếp, “Không cần qua đây, nếu không… chuyện gì tôi cũng làm được.”

 

Cô ta tiến vào, ấn số, mắt thấy cửa thang máy đóng lại.

 

Vạn Dục Ninh biết rõ văn phòng của Tưởng Viễn Chu ở đâu, cũng biết nên đi như thế nào.

 

Hứa Tình Thâm làm xong tiểu phẫu, sau khi hoàn thành liền tới văn phòng của Tưởng Viễn Chu.

 

Lão Bạch mua này nọ mang tới, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ở bên trong ăn một ít, cô đứng dậy thu dọn hộp, “Em về phòng.”

 

“Sắp tới thời gian nghỉ ngơi rồi, còn về làm cái gì?”

 

“Em còn phải làm việc.”

 

Ngoài cửa bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, lão Bạch thấy Vạn Dục Ninh qua đây, anh ta mới nhận được tin tức từ phòng bệnh truyền đến, lão Bạch nắm di động, “Vạn tiểu thư, cô làm cái gì vậy?”

 

“Tưởng Viễn Chu đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”

 

“Cô muốn gặp Tưởng tiên sinh?”

 

“Các người nhốt tôi ở bệnh viện, giống như một phạm nhân, tôi chỉ muốn gặp Viễn Chu…”

 

Lão Bạch lắc đầu,  “Tưởng tiên sinh muốn gặp cô thì đã gặp từ sớm.”

 

“Nếu anh dám cản tôi, tôi sẽ chết cho anh xem.”

 

Lão Bạch đối mặt với Vạn Dục Ninh như vậy đúng là không biết làm sao. Hứa Tình Thâm ở trong phòng làm việc nghe được âm thanh, cô ném đồ vào thùng rác, “Em đi xem.”

 

“Nhìn cái gì?” Tưởng Viễn Chu không ngẩng đầu, “Ngồi ở đây, lão Bạch sẽ xử lý tốt.”

 

Hứa Tình Thâm đi tới cửa, âm thanh của Vạn Dục NInh xuyên qua cánh cửa truyền vào, “Nếu các người muốn thấy tôi chết, tôi gặp nguy hiểm còn cứu tôi  sao? Lão Bạch, anh biết tính tình của tôi, tôi nói một không hai, có phải anh muốn thử một chút có dũng khí này hay không sao?”

 

Lão Bạch gặp phải người phụ nữ này liền cảm thấy đau đầu, đặc biệt là Vạn Dục Ninh.

 

Trước kia mỗi lần thay Vạn Dục Ninh giải quyết hậu quả, lão Bạch bị hành hạ không nhẹ, anh nhìn bộ dáng Vạn Dục Ninh, chỉ có thể mở miệng khuyên nhủ, “Vạn tiểu thư, cô đừng làm vậy.”

 

“Ít nói nhảm đi, tránh ra.”

 

Hứa Tình Thâm đến trước bàn làm việc của Tưởng Viễn Chu, “Em thấy lão Bạch không chống cự được.”

 

“Lại lấy cái chết ra để áp chế, đã mấy năm trôi qua, chiêu này của Vạn Dục Ninh đúng là không thay đổi.” Ngón tay Tưởng Viễn Chu di di lông mày,”Em đừng ra, đỡ cô ta gặp em liền nổi điên.”

 

Lão Bạch chắn ở cửa, không có Tưởng Viễn Chu cho phép anh ta cũng không thể để cho Vạn Dục Ninh đi vào.

 

“Vạn tiểu thư, cô không biết Tưởng tiên sinh không thích nhất là người như vậy.”

 

Hai người giằng cô ngoài cửa, Hứa TìnhThâm xoay người đi qua, cô không chút do dự mở cửa phòng.

 

Vạn Dục Ninh nghe tiếng đàn ông quen thuộc, “Tình Thâm.”

 

Hứa Tình Thâm thấy cô ta tiến lên, đưa tay đóng cửa lại, cô nhìn Vạn Dục Ninh, “Vạn tiểu thư, làm gì vậy? Để chân trần chạy đến chỗ này làm cho người ta thấy thì ra bộ dáng gì nữa?”

 


“Cô tránh ra.”

 

Cả tầng lầu chỉ có một văn phòng của Tưởng Viễn Chu, Hứa TìnhThâm nhìn thấy có người ló đầu ở cách đó không xa.

 

Ai lại dám tìm đường chết trước mặt Tưởng tiên sinh?

 

Cánh tay Vạn Dục Ninh run lên, “Tôi muốn gặp Viễn Chu.”

 

“Thấy anh ấy làm cái gì? Để cho anh ấy thấy bộ dáng này của cô mà thương cảm sao?” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Anh làm sao lại để cho cô ta ở đây náo loạn, đây là cửa phòng làm việc của Tưởng tiên sinh.”

 

Vâng.

 

Vạn Dục NInh dùng kéo trong tay ấn vào cổ mình, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, “Muốn cắt cổ? Cô đâm đi, tôi không sợ chút nào đâu.”

 

“Hứa TìnhThâm, Tưởng Viễn Chu đã là của cô, tôi chỉ muốn gặp anh ấy một lần thì làm sao?”

 

Hứa TìnhThâm nhìn tay Vạn Dục NInh, “Kéo trong tay cô rất khó lấy mạng của cô, nếu một kéo đâm xuống mà cô không chết thì chỉ có thể chịu khổ rồi. Tôi sẽ khâu cho cô, còn không sử dụng thuốc tê, Vạn Dục NInh, cô nếu muốn tự sát với tôi cũng không có tổn thất gì, ngược lại còn bớt đi một người quấn lấy Tưởng Viễn Chu.”

 

Hứa Tình Thâm nói xong ra hiệu với lão Bạch, “Thất thần làm cái gì? Lấy đồ trong tay cô ta đi.”

 

Lão Bạch tiến lên, Vạn Dục Ninh nhẫn tâm, cắt lên da một vết.

 

“Mặc kệ cô ta, sống hay chết do cô ta lựa chọn.’

 

Lão Bạch nghe xong, định tiến lên theo lời Hứa Tình Thâm, Vạn Dục Ninh thét chói tai, “Đừng tới đây, đừng tới đây.”

 

Thang máy cách đó không xa mở ra, một bước sĩ bước tới, thấy một màn như vậy hiển nhiên bị dọa sợ.

 

Trong anh ta cầm lấy tấm chụp phim và hồ sơ chuẩn đoán bệnh, anh ta tiến lên mấy bước, “Vạn tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?”

 

“Không cần quản, tránh ra.” Vạn Dục Ninh nhìn bác sĩ, anh ta thấy người phụ nữ cầm kéo trong tay, “Cô…”

 

“Bác sĩ Thái, anh tránh ra, để cho cô ta làm loạn.” Hứa Tình Thâm lạnh lùng nói.

 

Bác sĩ Thái đi tới, “Chẳng lẽ Vạn tiểu thư biết mình bị bệnh nặng sao?”

 

Lão Bạch lùi lại phía sau, Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt, “Có ý gì?”

 

Bác sĩ Thái có chút do dự, Vạn Dục NInh nhìn vẻ mặt anh ra bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hoảng hốt, “Tôi sao? Tôi có bệnh gì?”

 

Bác sĩ Thái đưa tấm phim trong tay đưa cho Hứa Tình Thâm, cô giơ tay lên cao nhìn, sắc mặt độ nhiên ngưng trọng.

 

Xung quanh cực kì yên tĩnh, ai cũng không nói gì, đôi môi Vạn Dục Ninh run rẩy hỏi, “Bệnh gì? Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Nói chuyện đi chứ?”

 

Cửa phòng răng rắc mở ra, người đàn ông bước ra, Vạn Dục NInh nhìn qua, thấy Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh Hứa Tình Thâm.

 

Hứa Tình Thâm đưa tấm phim cho anh, không nói một lời.

 

“Viễn Chu.” Vạn Dục Ninh trầm giọng gọi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.