Hứa Tình Thâm nhìn Vạn Dục Ninh, sắc mặt không chút thay đổi.
“Tôi làm sao vậy? Các người nói cho tôi biết đi.”
Tưởng Viễn Chu rũ tay xuống, bên trong đôi mắt tràn ngập sự tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Vạn Dục Ninh, giọng nói rét lạnh, “Vạn Dục NInh, cô không cần tự sát, như cô mong muốn, cuối cùng cô cũng có thể giải thoát rồi.”
Vạn Dục Ninh há miệng thở dốc, buông lỏng lực đạo trong tay, lão Bạch nhanh chóng cầm kéo trong tay cô ta, cô ta đứng yên tại chỗ, lắc đầu, “Các người lừa tôi.”
“Không phải cô muốn chết sao?”
Đôi mắt Vạn Dục NInh đỏ ngầu, tiến lên hai bước, “Viễn Chu, em chỉ muốn gặp anh một chút, thật sự chỉ muốn gặp anh một lần.”
“Cô gặp tôi làm cái gì?” Tửởng Viễn Chu cầm tấm phim đến trước người cô ta, Vạn Dục Ninh cầm trong tay, “Em gặp bệnh gì có đúng không?”
Hứa Tình Thâm tiếp lời, “Nếu cô không gặp chuyện thì không biết trong đầu cô có khối u, Vạn Dục Ninh, cô không cần tiếp tục náo loạn nữa.”
Vạn Dục NInh đứng đó không nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu nhìn tấm phim cô ta cầm trong tay, lần trước lúc anh gặp cô ta, bộ dáng không giống như vậy. Trên đầu cô ta có một dúm tóc bạc giống như tuyết mùa đông dính vào, sợi tóc đen bóng mà lúc này trên đầu cô ta hơn một nửa là tóc bạc.
Thân thể trong bộ đồ bệnh nhân, bả vai rộng thùng thình, Cổ họng Tưởng Viễn Chu động động, “Có thể cứu sao?”
Ai cũng không trả lời.
Bỗng nhiên Vạn Dục NInh cảm thấy tuyệt vọng ngập tới, “Nói chuyện đi, các người nói chuyện đi.”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, “99% là không cứu được, gặp được trường hợp như vậy bác sĩ sẽ không đề nghị làm phẫu thuật, tiếp tục trị liệu hy vọng có thể kéo dài một thời gian…”
“Không thể nào.” Vạn Dục Ninh lắc đầu, “Tôi không đau đầu, tôi không có cảm giác gì, làm sao có thể như vậy? Hứa Tình Thâm, nhất định là các người liên hợp lừa gạt tôi, gạt tôi.”
Con người đôi khi yếu ớt như vậy, có đôi khi bất tri bất giác cuộc sống kết thúc.
“Viễn Chu.” Vạn Dục NInh khóc không thành tiếng, thân thể ngồi xổm xuống, “Em không muốn chết, em thật sự không muốn chết.”
Hứa Tình Thâm nhìn thấy không khỏi thổn thức, lúc quậy ầm ĩ tìm cái chết có mấy ai muốn chết thật đây? Nhưng đến lúc chân chính đối mặt với cái chết có mấy ai có thể thản nhiên tiếp thu?
Hai tay Vạn Dục Ninh che mặt, “Em còn muốn gặp mẹ em, em còn muốn sống, em không muốn như vậy…”
Trên hành lang truyền đến tiếng phụ nữ khóc, từng tiếng vang vọng bên tai, Hứa Tình Thâm cúi người cầm tấm phim rơi trên mặt đất.
Tưởng Viễn Chu giật giật người, đi vào văn phòng tiên tay đóng cửa lại. Hứa Tình Thâm nhìn cánh cửa đóng chặt, lên tiếng phân phó, “Lão Bạch, đưa Vạn Dục NInh trở về phòng đi.”
Vâng.
Vạn Dục NInh ngồi xổm tại chỗ không động, lão Bạch kéo cô ta đứng dậy, “Vạn tiểu thư, cô làm như vậy không có chút gì tốt cho bệnh của cô, đây là Tinh cảng, Tưởng tiên sinh sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Vạn Dục NInh không nháo thêm, Hứa Tình Thâm tới trước văn phòng mở cửa đi vào.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, cô tiến lên, nhìn áo dài trắng của mình dưới ánh mặt trời trắng bệch, Hứa Tình Thâm đi về phía sau anh, rơi trên đầu vai Tưởng Viễn Chu.
Anh không quay đầu đưa tay cầm tay Hứa Tình Thâm, sau đó kéo cô đến bên cạnh mình.
“Cực kì hoảng sợ sao?”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu ấn nhẹ lên mu bàn tay cô, Hứa Tình Thâm nhún vao, “Loại trường hợp này em gặp nhiều, chẩn đoán nhiều loại bệnh lúc biết được tin tức đầu không thể tin được, bọn họ cảm thấy bản thân mắc bệnh vô cùng đau đơn, chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, ông trời đối với bọn họ bất công như vậy.”
Tương Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh nghĩ tới dì nhỏ.”
Hơn hai năm trước, Tưởng Tùy Vân chết như vậy.
Đám người bên cạnh rời đi, Tưởng Tùy Vân, Phương Thịnh, Vạn Hâm Tằng, dù tốt hay xấu ít nhất bọn họ cũng từng xuất hiện trong cuộc sống của mình. Hai tay Hứa Tình Thâm cho vào túi quần, “Vạn Dục Ninh không thể so với dì nhỏ, trong đầu dì nhỏ nguy hiểm hơn so với cô ta.”
“Vậy, cô ta có thể cứu được không?” Cuối cùng Tưởng Viễn Chu vẫn muốn cứu cô ta một mạng.
“Không nói trước được.”
“An bài chuyên gia hội chẩn.”
Hứa Tình Thâm gật đầu, “Ừ.”
Vạn Dục Ninh ngơ ngác nằm trên giường, hai tay không ngừng sờ đầu mình, miệng vết thương vẫn đau vô cùng, cô ta xoa xoa, ngoại trừ chỗ bị rách cô ta không cảm thấy chỗ nào khác thường.
Cô ta không muốn chết, dù cho bị nhốt hai năm trong tuyệt vọng nhưng cô ta không muốn chết.
Vạn Dục Ninh dùng hai tay ôm đầu gối, cảm thấy cực kì cô độc, Tưởng Viễn Chu vì Hứa Tình Thâm mà không gặp cô ta một lần, Tưởng Đông Đình còn trông cậy vào cô ta có thể phát huy tác dụng gì sao?
Đối với Tưởng Viễn Chu bây giờ Vạn Dục Ninh có ảnh hưởng gì?
Hứa Tình Thâm đẩy cửa đi vào, tiếng khóc Vạn Dục NInh truyền đến trong tai cô, Hứa Tình Thâm đi vào, phía sau còn có hộ sĩ đi theo.
Trên mặt không có biểu tình gì khác, đứng trước giường bệnh, chỉ về Vạn Dục Ninh, “Lấy máu.”
“Các người muốn làm cái gì?” Vạn Dục NInh ngẩng đầu nhìn cô.
“Lấy máu cô để kiểm tra chi tiết.”
“Hứa Tình Thâm, cô hại chết ba tôi, vẫn còn muốn tới hại tôi sao?”
Hộ sĩ thấy Vạn Dục Ninh ôm chặt người, thật sự không thể làm, Hứa Tình Thâm đứng một bên, “Là Tưởng Viễn Chu nói, chỉ cần còn một tia hy vọng liền muốn cứu cô. Vạn Dục Ninh, cô không chịu lấy máu? Được, tôi rất vui khi thấy cô như vậy.”
“Đợi một chút.” Vạn Dục Ninh vươn tay.
Hộ sĩ lấy máu xong Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ, đưa tay kéo rèm che, “Cô nói cho rõ ràng, cái gì mà bảo tôi giết ba cô?”
“Cô đừng có giả bộ, lúc trước nếu không phải cô để cho người ta nhắn với ba tôi, ông ấy sẽ không tự sát.”
“Lời này là ai nói với cô?” Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ, “Vạn Dục Ninh, tôi có khả năng gì có thể để cho người ta nhắn lại với ba cô? Huống hồ chuyện tôi làm Tưởng Viễn Chu đều biết, khi đó Tưởng Viễn Chu còn chưa đến mức để cho tôi muốn làm gì thì làm.”
“Lúc trước tôi cầu xin Lăng Thì Ngâm, nói cô ta tìm người đi vào, nhưng mà người đi vào lại bị cô đổi đi, cô nói nếu ba tôi không chết cô sẽ làm cho tôi sống không bằng chết.”
Hứa Tình THâm dựa vào cửa sổ, hai chân một trước một sau, “Vạn Dục NInh, trước kia cô đối với tôi ngàn phòng vạn phòng, nhưng cô có để ý tới Lăng Thì Ngâm không? Cô bị nhốt hai năm lại có thể biết không ít chuyện, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, suýt chút nữa thì Lăng Thì Ngâm có thể trở thành Tưởng thiếu phu nhân.”
Cô ta bị nhốt quy bệnh viện đổi phòng bệnh cho cô ta, có TV nhưng trên TV chỉ có mấy kênh, cô ta sẽ không thường xuyên nhìn tin tức.” Lăng Thì Ngâm, cô ta chỉ là cô gái nhỏ cái gì cũng không biết mà thôi.”
Hứa Tình Thâm nghe xong cười ra tiếng, đại khái đây là chuyện buồn cười nhất trong mấy năm này cô nghe được.
“Cô gái nhỏ không hiểu chuyện? Vạn Dục Ninh, nếu tôi nói dì nhỏ chết trong tay nhà họ Lăng có phải cô cũng sẽ không tin? Lăng gia vì muốn lót đường cho Lăng Thì Ngâm, thiết kế nhiều chuyện, bức tôi đi, sau đó Lăng Thì Ngâm giả mang thai, vào ở Cửu Long Thương, những thứ này cô có biết không?”
Đôi môi Vạn Dục Ninh run rẩy, khóe miệng Hứa Tình Thâm càng nhếch lên sự châm chọc, “Lăng Thì Ngâm nói những chuyện này cô ta không tham dự vào cô tin sao?”
Cô ta không nói một lời, Hứa Tình Thâm đứng thẳng, “Bên ngoài càng nhìn là người vô hại thì sau lưng đâm dao găm càng lợi hại hơn.” Hứa Tình Thâm nhìn Vạn Dục NInh nằm trên giường bệnh, kéo chăn qua đầu, cô xoay người kéo rèm còn lại, sau đó đi ra ngoài.
Trong phòng họp, Tưởng Viễn Chu ngồi nửa ngày, cửa mở ra Hứa Tình Thâm đứng bên ngoài, nhìn người trong phòng đi ra.
Đợi mọi người đi không sai biệt lắm Hứa Tình Thâm mới nâng chân đi vào.
Tưởng Viễn Chu đưa lưng về phía cô, đang hút thuốc, khói trắng xung quanh trên đầu người đàn ông.
Hứa Tình Thâm nhìn vậy, bả vai người đàn ông rắn chắc hữu lực, từ khi Vạn Dục Ninh rời khỏi Long cảng đến nay Hứa Tình Thâm chưa từng lo lắng bọn họ tình cũ bốc cháy. Là không cần sao? Hiển nhiên không phải.
Trong lòng cô chắc chắn, chắc chắn trong lòng Tưởng Viễn Chu rốt cuộc cũng không chứa nổi Vạn Dục Ninh rồi.
Hứa Tình Thâm đi tới, đưa tay đặt lên đầu vai người đàn ông, “Như thế nào?”
Tưởng Viễn Chu hung hăng hút vào một hơi, “Không tốt lắm, giống như em suy đoán lúc trước.”
“Sống không quá hai tháng.”
“Ngay cả giải phẫu cơ bản cũng không thể làm.”
Hứa Tình Thâm khom lưng, hai tay ôm cổ Tưởng Viễn Chu, cả người dán sát vào lưng anh, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng dập tắt nửa điếu thuốc.
Anh cầm hai tay cô, mặt hướng về Hứa Tình Thâm, “Đều là múi khó, chúng ta ra ngoài đi.”
“Tưởng Viễn Chu, nếu không phẫu thuật này em làm, em sẽ thử xem sao?”