Đôi vai Tưởng Viễn Chu căng lên, Hứa Tình Thâm không thấy anh nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu quay mặt đi.
Người đàn ông chụp lấy tay cô, “Đừng nói hưu nói vượn.”
“Như thế nào là nói hưu nói vượn hả?” Hứa Tình Thâm cao giọng, “Anh nhìn em, em rất thật lòng.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, Hứa Tình Thâm dựa vào sức anh đi về phía trước, đứng trước mặt người đàn ông, anh đưa tay ra ôm cô ngồi lên chân mình.
Hứa Tình Thâm vội vàng muốn đứng dậy, “Làm cái gì vậy? Nói chuyện thì nói cho tốt đi.”
“Vừa khéo anh thích ôm em như vậy.”
Thân thể Hứa Tình Thâm có chút cứng ngắc, không nhịn được mà hướng ra cửa, nơi này luôn có người đi qua đi lại.
“Chuyện Vạn Dục Ninh em không cần lo, anh sẽ để cho cô ta dùng thuốc tốt nhất, cố gắng giảm bớt đau đớn cho cô ta.”
Hứa Tình Thâm nâng hai chân, cả người dựa vào Tưởng Viễn Chu, “Dì nhỏ là do chúng ta không có khả năng, không cứu được bà, Phương Thịnh… Em cũng vô lực, em trơ mắt nhìn anh ấy chết trước mặt em. Hiện tại chỉ còn một mình Vạn Dục Ninh. Viễn Chu, anh nói vì sao cứ như vậy? Ở bên cạnh một người còn chưa đủ, còn có người thứ hai, người thứ ba, em là bác sĩ, Tinh cảng là của anh, chúng ta cứu được người khác nhưng không cứu được người bên cạnh mình.”
Tưởng Viễn Chu cầm một bên vai cô, anh dựa trán vào vai cô, “Nhưng kết qua đó chúng ta phải đón nhận, bọn họ có bệnh từ nhỏ không còn thuốc chữa, em đã cố gắng hết sức, Tình Thâm, anh đã cố hết sức rồi.”
Hứa Tình Thâm đưa tay ra, ngón tay chạm vào gương mặt Tưởng Viễn Chu, “Hai tháng sau, anh chuẩn bị tiễn bước Vạn Dục Ninh.”
Tưởng Viễn Chu chưa nói gì, Hứa Tình Thâm dựa vai vào, “Nếu Vạn Dục Ninh muốn liều mạng thử một lần, cô ta nguyện ý làm phẫu thuật thì em làm.”
“Không được.” Tưởng Viễn Chu động động, “Anh không cho phép.”
“Anh sợ cô ta chết trên bàn mổ sao?”
“Dù cho làm thật, người phẫu thuật cũng không thể là em.”
Hứa Tình Thâm kinh hoàng, “Anh đừng hai người khác, giống như Mạc Tiểu Quân năm đó, ai dám làm??”
“Mạc Tiểu Quan là kỳ tích, sẽ không phát sinh mãi được.”
“Em biết.” Hứa Tình Thâm nhìn vào đôi mắt người đàn ông, “Em muốn làm phẫu thuật này, cũng không phải vì người đó là Vạn Dục Ninh. Cô ta không có quan hệ gì với em, cô ta chỉ là người sắp chết. Nhưng em không phải là người kahcs, có người nhìn đến bệnh này sẽ cự tuyệt, nhưng tâm lý của em không hiểu sao lại phấn khơi. Trước kia tới trường lúc thực tập cuối năm thường nghiên cứu nhưng ca phẫu thuật không thành công, mỗi đêm em thường xem phim, dịch tài liệu, nghĩ đến nếu em đến trước bàn phẫu thuật, một dao này nên cắt xuống như thế nào, nên làm sao để tránh mạch máu, làm sao để tránh đi chỗ trí mạng…”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt lên bả vai Hứa Tình Thâm căng cứng, “Tình Thâm, sau này còn có nhiều cơ hội, nhưng mà Vạn Dục Ninh… Coi như hết rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông, “Bởi vì Vạn Dục Ninh nếu chết trên bàn phẫu thuật, em là người phẫu thuật cho cô ta, trong lòng có khúc mắc phải không?”
“Cho nên không cần làm, nếu là cửu tử nhất sinh càng không cần làm.”
Hứa Tình Thâm nghe thế đưa tay ôm lấy người đàn ông, “Được, em nghe lời anh.”
Cô hận Vạn Dục Ninh, hận cô ta hãm hại chính mình, hận cô ta cắt mất một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, hận cô ta đưa thuốc cho Phương Thịnh, làm cho Phương Thịnh tự sát trước mặt mình.
Cho nên Tưởng Viễn Chu nói không cần làm, được rồi, vậy thì không làm.
Chút hy vọng sống sót cô làm một bác sĩ đã nói ra nếu muốn buông tha vậy thì buông đi.
ở nhà ăn.
Lăng Thì Ngâm không kiên nhẫn ngồi đó, cô ta không muốn gặp Phó Lưu Âm.
Dù sao Lưu Lăng là người trực tiếp tiếp xúc với Đới Mẫn Mẫn, từ trước tới nay Lăng Thì Ngâm vẫn luôn cẩn thận, không muốn bị người ta nắm đằng chuôi, nhưng Lưu Lăng ở đàu dây điện thoại bên kia kiên quyết muốn gặp mặt bằng được, Lăng Thì Ngâm chỉ có thể đồng ý.
Đợi hơn mười phút sau Lưu Lăng mới đến nhà ăn.
Cô ta ngồi đối diện với Lăng Thì Ngâm, bộ dáng mất hồn, đôi mắt đỏ bừng, hiển nhiên là vừa khóc.
Lăng Thì Ngâm thấy cô ta không nói lời nào, thúc giục hỏi, “Cậu làm gì vậy? Vội vội vàng vàng kêu tôi tới đây là có chuyện gì sao?”
“Hôm nay có một bài kiểm tra đánh giá quan trọng, nhưng mà tôi không qua.”
Lăng Thì Ngâm không có hứng thú gì với những thứ này, “Vậy cậu tìm tôi thì có ích gì?”
“Tôi đã chuẩn bị tư liệu tốt lắm, mất một tháng tâm huyết của tôi, nhưng lúc ra ngoài cậu biến trở thành cái gì không?”
“Trở thành cái gì?”
Lưu Lăng nghiến răng, “giống như cậu hại bác sĩ kia, bên trong toàn là ảnh chụp của tôi, rất khó coi. Dưới đài đều là lãnh đạo của tôi, làm sao bọn họ sẽ nghe tôi giải thích một tiếng đây? Thì Ngâm, tôi xong rồi, tôi xong rồi.”
Lăng Thì Ngâm không khỏi nghiêng người, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lưu Lăng, “Ý cậu là việc này có liên quan tới Hứa Tình Thâm.”
“Thì Ngâm, cậu là thiên kim Lăng gia, lại là Mục thiếu phu nhân, hiện tại tôi không còn việc làm, tôi làm việc thay cậu mới rơi vào kết cục như vậy, tôi không còn mặt mũi ra ngoài gặp người, cậu tìm phương pháp cho tôi có được không…”
“Lưu Lăng, cái này không phải là mấu chốt, cậu trả lời tôi trước là ai làm?”
“Cậu nói xem? Còn có thể là ai? Hơn nữa còn cùng một thủ đoạn.”
Lăng Thì Ngâm nheo mắt, “Hứa Tình Thâm? Nhưng cậu và cô ta đã gặp nhau sao?”
Nói đến đây Lưu Lăng hung hăng cắn răng, hận không thể một miệng cắn xuống, “Từ Minh.”
“Từ Minh?” Lăng Thì Ngâm nhíu mày, “Từ Minh làm sao vậy?”
“Ngày đó chúng tôi ra ngoài ăn cơm, gặp Hứa Tình Thâm, tôi nghĩ cô ta không biết chuyện kia*** chuyện tình liên quan tới tôi. Nhưng mà ánh mắt Từ Minh như mọc trên người cô ta. Ăn bữa cơm mà cũng mất hồn, đợi cho người đi rồi tròng mắt cũng không quay trở lại. Tôi đoán nhấ định là cô ta tìm được Từ Minh, để cho anh ta đổi tư liệu của tôi.”
“Cậu nói bạn trai cậu và Hứa Tình Thâm?”
Lưu Lăng nắm chặt hai tay, “Anh ta vậy mà còn có mặt mũi hỏi tôi có biết Hứa Tình Thâm hay không.”
“Nói như vậy khả năng là anh ta rất lớn.”
“Thì Ngâm, tôi đã hẹn với anh ta, đợi lát nữa sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
Lăng Thì Ngâm đối với loại chuyện này một chút hứng thú cũng không có, “Muốn thì các người cứ làm, tôi đi trước.”
“Thì Ngâm, đừng đi, cậu giúp tôi đi…”
Lúc Từ Minh đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Lưu Lăng, anh ta bước anh qua, “Em yêu.”
Lăng Thì Ngâm rũ mắt, nhìn Từ Minh đến bên cạnh, anh ta đưa mắt nhìn Lăng Thì Ngâm, “Mỹ nữ, em là bạn của Lăng Lăng đúng không?”
Lưu Lăng nhìn bộ dáng này của anh ta, tức giận vô cùng muốn tát cho một cái.
“Anh cám dỗ cùng Hứa Tình Thâm không đủ còn cám dỗ bạn tôi, anh mới có bệnh.”
“cái gì mà Hứa Tình Thâm, ban đầu anh không biết.”
Hai người nhanh chóng cãi nhau, Lăng Thì Ngâm không nghĩ tới Lưu Lăng xuống tay ngoan độc như vậy, gặp mặt liền rat ay. Người xung quanh nhanh chóng nhìn qua, Lăng Thì Ngâm cảm thấy dọa người liền đứng dậy rời đi.”
Nhưng hai người đáng nhau hung dữ như vậy, Lưu Lăng giống như người điên, Lăng Thì Ngâm bị cô ta hung hăng đẩy, cô ta đi giày cao gót, thân thể lảo đảo ra đằng sau, may mà Từ Minh đưa tay ôm lấy.
Tư thế hai người ôm ấp ***, Lăng Thì Ngâm mặc váy ngắn, Từ Minh đưa tay nắm chặt làn váy cô ta, “Chú ý, đều phải đi giặt rồi.”
Cách đó không xa có người nhìn hết màn này.
Lưu Lăng tức giận run run, “Từ Minh, trước mặt tôi anh còn dám như vậy.”
Lăng Thì Ngâm trong cơn giận dữ nhanh chóng đẩy người đàn ông bỉ ổi ra rồi rời đi.
Lúc Mục Thành Quân ra ngoài xã giao thì đã là buổi tối rồi.
Lái xe lái xe đến trước cửa khách sạn, bảo tiêu tiến lên mở cửa cho bọn họ.
Người đàn ông nâng đôi chân thon dài vừa đi được mấy bước bỗng nhiên có một chiếc xe chạy qua bên cạnh anh ta, ném một phong thư đến bên chân anh ta.
“Mục tiên sinh, cẩn thận.”
Bảo tiêu vội vàng ở bên cạnh bảo vệ anh ta, Mục Thành Quân nhìn mặt đất, mấy tấm hình lộ góc ra ngoài.
“Mục tiên sinh, để tôi.” Bảo tiêu khom lưng nhặt phong thư dưới mặt đất lên, muốn rút thứ gì đó bên trong.
“Đợi một chút.” Mục Thành Quân nhận phong thư, ngồi vào trong xe, lên xe anh ta rút ảnh chụp bên trong ra.
Ánh mắt người đàn ông sắc lạnh, sắc mặt nặng nề, bộ dáng Lăng Thì Ngâm hiện ra trước mặt anh ta, tay Từ Minh đặt giữa hai chân cô ta, ít nhất từ góc độ trên tấm hình thì thấy như vậy.