Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 260: Chương 260: chương 210 -2: Tiếp




Mục Thành Quân nhét ảnh vào phong thư, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lửa giận trong lòng áp chế không được.

 

Trở lại nhà họ Mục, Mục Thành Quân nhét phong thư vào túi quần, thân thể chui ra khỏi xe, nhanh chóng đi vào phòng.

 

Hôm nay Lăng Thì Ngâm gặp chuyện xui xẻo như vậy tâm trạng không vui, tắm rửa xong vừa đi ra ngoài nghe tiếng răng rắc ngoài cửa phòng ngủ.

 

Cô ta quay đầu nhìn thấy Mục Thành Quân đi vào, tiện tay đóng cửa lại, Lăng Thì Ngâm nở nụ cười, “Lão công.”

 

Mục Thành Quân nhìn về phía trước, khóe miệng Lăng Thì Ngâm cong lên, nhìn thấy sắc mặt anh ta không thích hợp, “Lão, lão công, anh làm sao vậy?”

 

Người đàn ông lấy phong thư trong túi quần ra, ném vào mặt Lăng Thì Ngâm.

 

ảnh chụp bên trong rơi xuống bên chân Lăng Thì Ngâm, cô ta cúi đầu vừa nhìn, “Cái này không phải thật sự.”

 

“Cô muốn nói với tôi, người bên trong không phải là cô?”

 

“Lúc ấy em bị ngã, thật sự không phải như trong ảnh chụp, em…”

 

“Té ngã?” Mục Thành Quân cười lạnh, “Vì sao người ngã là cô?”

 

Lăng Thì Ngâm lùi về sau, “Thành Quân, anh nghe em giải thích.”

 

Thần sắc người đàn ông nổi giận, ánh mắt hung ác, “Tôi không thể thỏa mãn cho cô có đúng hay không?”

 

Lăng Thì Ngâm sợ tới mức lắc đầu, “Không phải, không phải.”

 

“Có phải tôi không thỏa mãn được cô?”

 

“Phải hay không?”

 

“Có phải hay không.”

 

Lăng Thì Ngâm lùi đến cạnh ***, người đàn ông đẩy bả vai cô ta, giọng nói như sấm sét nổ tung trên đầu cô, “Tôi không thể thỏa mãn cho cô nên cô mới ra ngoài quyến rũ khắp nơi, để cho cô ở bên ngoài như vậy thật đáng xấu hổ.”

 

Lăng Thì Ngâm núp giữa ***, phát run, “Thành Quân, thật sự không phải như vậy.”

 

Mục Thành Quân đến trước ***, mở ngăn kéo.

 

Hơn một tiếng sau.

 

Lái xe nhà họ Mục lái xe ra ngoài, Mục Thành Quân ôm Lăng Thì Ngâm xuống lầu, đúng lúc vợ chồng Mục Triêu Dương ở bên ngoài trở về.

 

“Làm sao vậy?”

 

Sắc mặt Mục Thành Quân khó coi, “Thì Ngâm không khỏe, con đưa cô ấy đi bệnh viện.”

 

“Thì Ngâm làm sao vậy?”

 

Mục Thành Quân không nói gì thêm, ôm Lăng Thì Ngâm đi ra ngoài.

 

Dọc đường đi đều có xe đi theo, đi tới bệnh viện Mục Thành Quân ôm Lăng Thì Ngâm xuống.

 

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm trắng bệch, không cần bước đi nhưng một chút xóc nảy đều có thể làm cho cô ta khó chịu muốn chết. Sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, dựa vào trước ngực Mục Thành Quân vẫn không nhúc nhích.

 

Vào bệnh viện, trực tiếp khám gấp.

 

Mục Thành Quân chờ ở bên ngoài, Lăng Thì Ngâm không chịu được đau đớn, thường có tiếng thét chói tai truyền ra ngoài.

 

Một lúc sau bác sĩ mới vén rèm che đi ra ngoài.

 

Mục Thành Quân dựa vào bàn làm việc, hộ sĩ đỡ Lăng Thì Ngâm ra ngoài. Hai chân cô ta khó khăn đi đường, bác sĩ ngồi xuống dự định viết bệnh án.

 

Mục Thành Quân đề tay lên tờ bệnh án, “Có thể đi được rồi sao?”

 

“Phải kê thuốc.”

 

“Trực tiếp kê là được, cái khác không cần viết.”

 

“Cái này..”

 

Mục Thành Quân biết trắng trợn trả thù lao mà nói bọn họ càng không dám. Anh ta cầm danh thiếp trên bàn, “Đợi anh lái xe tới đón em, đêm nay em vất vả rồi, cám ơn.”

 

Lăng Thì Ngâm đến trước mặt Mục Thành Quân, người đàn ông nhìn cô ta, “Có thể đi được sao?”

 

“Có thể.”

 

Mục Thành Quân cầm tờ ghi danh sách thuốc, không đợi cô ta mà trực tiếp đi ra ngoài.

 

Lăng Thì Ngâm cực kì khó chịu, bác sĩ thả kính mắt xuống, “Cái kia… cô là phụ nữ, tốt nhất phải yêu quý bản thân mình.”

 

Sắc mặt cô ta thay đổi, cố nén sự không khỏe đi theo Mục Thành Quân.

 

Xe Mục gia rời đi, lại có người xuống xe, bước chân đi vào phòng cấp cứu.

 

Hôm sau. Hoàng Long Đỉnh

 

Bảo mẫu cầm báo đi vào, để trên bàn ăn. Hiện tại internet phát triển, nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn như cũ đọc báo theo kì.

 

Hứa Tình Thâm cầm lấy, đưa một nửa cho Tưởng Viễn Chu, “Những thứ này anh cảm thấy hứng thú sao?”

 

Cô uống ngụm sữa, tiện tay lật mấy cái, đưa mắt nhìn tiêu đề tô đậm.

 

Hứa Tình Thâm suýt chút nữa thì cười ra tiếng, “Thì ra Mục tiên sinh có khẩu vị nặng như vậy.”

 

“Có ý gì?” Tưởng Viễn Chu hỏi.

 

“Không cho an hem.”

 

Người đàn ông ăn xong nửa bát cháo dù sao đối với người nhà họ Mục cũng không có hứng thú gì, sau khi Hứa Tình Thâm xem xong vẫn cầm lấy tờ báo, “Lần này Lăng Thì Ngâm nổi tiếng rồi.”

 

Tưởng Viễn Chu cầm lấy đọc nhanh như gió, anh thả báo lên bàn, “Loại chuyện này không tốt để đánh giá.”

 

“Vì sao?”

 

“Có lẽ tình thú vợ chồng nhà người ta không giống ai.”

 

Hứa Tình Thâm chống hai tay lên mặt, đây tuyệt đối là là mở rộng tầm mắt, Mục gia luôn luôn nghiêm túc được người người tôn kính nhưng lại dùng phương thức này lên tiêu đề.

 

Điều trị gấp trong đêm, trong người nhét đồ vật lạ, Lăng Thì Ngâm khóc kêu trời đất…

 

Hứa Tình Thâm thả tờ báo sang bên cạnh, chuyện Lưu Lăng là cô sai người khác làm, ảnh chụp của Lăng Thì Ngâm cũng là cô để cho người ta chụp, đối với Lưu Lăng đó là có thù tất báo, còn Lăng Thì Ngâm một ngày hai ngày lật đổ cô, nhưng cô ta hại cô một lần Hứa Tình Thâm trả lại cho cô ta một lần.

 

Chuyện trước kia còn đó là bởi vì chưa tìm được thời cơ tốt nhất, chỉ là từ nay về sau cô muốn có thù tất báo, từng chút từng chút để cho cuộc sống của Lăng Thì Ngâm không đoán trước được.

 

Tin tức như vậy phơi ra ngoài, đối với nhà họ Mục thật sự là một sự lăng nhục.

 

Cửa nhà họ Mục đóng chặt, Mục Triêu Dương nhìn chằm chằm đứa con lớn trên ghế sofa, “Con xem, con xem.”

 

“Loại chuyện này mất mặt còn chưa tính nhưng ba chỉ sợ có người hoài nghi đến Thành Quân, hoài nghi nó…”

 

Mục Thành Quân đứng dậy, “Mẹ, cho dù việc này bị mọi người biết thì như thế nào, đó cũng là chuyện của vợ chồng con, mọi người đừng quan tâm.”

 

Nghe tiếng mở cửa phòng ngủ, Lăng Thì Ngâm rụt bả vai, Mục Thành Quân đi vào, “Mấy ngày này không cần ra ngoài.”

 

“Vì sao?”

 

“Chuyện tối nay không thể giấu giếm, cô muốn bị người ta chế giễu sao?”

 

Lăng Thì Ngâm cẩn thận ngồi dậy, biểu tình khó xem, “Vì sao? Không phải anh đã cho người bịt miệng người bác sĩ kia sao?”

 

“Nhưng cô không thể bảo đảm tất cả những người bệnh viện chưa từng thấy cô, từ hôm nay trở đi cô thành thật ở nhà đi.”

 

Mục Thành Quân đi tới cửa, Lăng Thì Ngâm vội vàng mở miệng, “Thành Quân, anh không cho em ra ngoài nhưng mà em muốn về nhà…”

 

Giống như Mục Thành Quân không nghe thấy ra khỏi cửa liền đóng sập cửa lại.

 

Lăng Thì Ngâm nhớ lại chuyện đó trước sau một đợt, Lưu Lăng nói không sai, tư liệu của cô ấy chắc chắn do Hứa Tình Thâm cho người khác đổi. Còn có ảnh chụp trong nhà hàng, rõ ràng là có người núp ở đó, cô ta không hoài nghi được người khác, chỉ có thể nghi đến người Hứa Tình Thâm.

 

Bệnh viện Tinh cảng.

 

Bảo tiêu nhận lấy lật qua lật lại từng thứ, là một ít thức ăn và đồ dùng, bảo tiêu xác định không có gì sai lầm liền giao đồ lại cho quản gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.