Cửa phòng bệnh được mở ra Tưởng Đông Đình đi vào, quản gia theo sát phía sau, lại bị ngăn cản, “Tưởng thiếu phu nhân phân phó, ngoại trừ lão gia không ai có thể vào.”
“Đi đi, đi đi.” Tưởng Đông Đình không kiên nhẫn nhận đồ trong tay quản gia, “Ông ở ngoài đó chờ tôi.”
Vâng.
Tưởng Đông Đình bước vào phòng bệnh thì Vạn Dục Ninh đang đứng trước cửa sổ, rèm che bị cô ta kéo ra, ánh mặt trời chiếu lên tóc cô ta, màu trắng càng trở nên rõ ràng.
“Vạn nha đầu?”
Vạn Dục Ninh xoay người, sắc mặt lộ ra sự kinh hỉ, “Bác Tưởng.”
“Ta mang theo mấy món ăn con thích ăn nhất, đây là dì trong nhà ta làm.”
“cảm ơn.”
Vạn Dục NInh đi tới, Tưởng Đông Đình để từng thứ xuống đầu tủ, “Còn có mấy cuốn sách, ta sợ con nhàm chán.”
“Bác Tưởng.” Vạn Dục NInh ngồi xuống mép giường, nghe vậy, đôi mắt đỏ lên, “Con còn có bao nhiêu thời gian để xem mấy cuốn sách này.”
“Vạn nha đầu, tình huống của con ta đã nghe qua.”
Nước mắt Vạn Dục Ninh rơi xuống, “Con không muốn chết, con thật sự không muốn chết.”
“Dục NInh, ta không nghĩ tới con còn trẻ như vậy mà lại bị bệnh.”
“Tinh cảng là bệnh viện nổi tiếng, nhất định có thể cứu được con có đúng không? Nhất định có thể đúng không?” Vạn Dục NInh giống như đặt hết hy vọng vào những lời này, “Bác Tưởng, con muốn sống.”
Trong lòng Tưởng Đông Đình có chút khó chịu, ông ta lắc đầu, “Nếu có thể ai không muốn cứu con chứ?”
“Con muốn phẫu thuật.”
“Dục Ninh, con phải nghĩ cho tốt, nếu thật sự phẫu thuật, nhỡ may…”
Vạn Dục NInh che mặt, “So với chờ chết con thấy phẫu thuật còn có hy vọng hơn.”
Tưởng Đông Đình ngồi xuống ghế, có chuyện này ông ta đã nghĩ thật lâu, đúng là đối mặt với Vạn Dục Ninh như vậy ông ta nên mở miệng như thế nào? Nhưng hiện tại Vạn Dục NInh bị bệnh thành ra như vậy hy vọng sống là không có, Tưởng Đông Đình thở dài, “Vạn nha đầu, ta nghe nói Hứa Tình Thâm muốn phẫu thuật cho con.”
“Cái gì?”
“nếu không phải cô ta thì con sẽ không biến thành bộ dạng với ngày hôm nay, trong lòng chúng ta đều hiểu bệnh của con…”
Vạn Dục Ninh cắn răng, “Không cứu được có đúng không?”
“Ba con đã chết, anh con cũng đi, hiện tại…” Tưởng Đông Đình ngước mắt nhìn chằm chằm Vạn Dục NInh, “Con muốn làm phẫu thuật vậy thì làm đi, Hứa Tình Thâm nguyện ý làm cho con đó là chuyện không thể tốt hơn, đến lúc đó ta sắp xếp truyền thông tới, chỉ cần Hứa Tình Thâm phẫu thuật thất bại cô ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trong lòng Viễn Chu sẽ có khúc mắc, dù sao nó đối với con không giống bình thường, giống như hai năm trước Tùy Vân ra đi, trong lòng nó có vết rách mãi mãi không cách nào chữa trị được.”
Vạn Dục NInh yên lặng theo dõi ông ta, “Làm sao bác biết phẫu thuật sẽ thất bại?”
“Dục Ninh, phẫu thuật này của con không có khả năng thành công, các chuyên gia đã chuẩn đoán rồi.”
Những lời này rơi vào lỗ tai của Vạn Dục NInh lại tàn khốc như vậy.
“Dù cho thất bại cũng chỉ là phẫu thuật mà thôi, Hứa Tình Thâm cứu con vốn đã có nguy cơ rất lớn, Viễn Chu sẽ không trách.”
“Vậy nếu phẫu thuật thất bại vì cô ta thì sao?”
Vạn Dục NInh nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình, “Có ý gì?”
“Ta sẽ cho con một loại thuốc có tác dụng đông máu mà xuất hiện chướng ngại, loại chuyện này một khi lên bàn mổ…”
Hô hấp của Vạn Dục Ninh mắc kẹt nơi cổ họng “Bác để con hãm hại cô ta?”
“Dục NInh, ta hy vọng con không phẫu thuật, nên quý trọng hai tháng sau này, nếu con vẫn muốn làm phẫu thuật cũng được thôi, bác Tưởng có thể giúp con, ít nhất như vậy con có thể báo thù cho ba con và anh trai con. Hơn nữa loại thuốc này một khi đi vào cơ thể sẽ rất khó kiểm tra.”
Vạn Dục Ninh ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt thất thần, hồn đi đâu mất.
Tưởng Đông Đình ở lại không bao lâu liền đứng dậy rời đi, phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại một mình Vạn Dục Ninh.
Sau khi Tưởng Viễn Chu xong việc gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm, nhưng mãi không ai nghe máy.
Anh nhìn lịch trên bàn, hôm nay cô không có ca phẫu thuật, lúc này là lúc nghỉ ngơi cô có thể đi đâu?
Tưởng Viễn Chu đến phòng khám của Hứa Tình Thâm, hụt rồi, lúc ra ngoài gặp một hộ sĩ, hộ sĩ kia nói Hứa Tình Thâm lúc đi có nói nói cô đi đến ngoài sân một chút.
Phía trước khu nội trú có một cái sân lớn, Hứa Tình Thâm ngồi trên đám cỏ, cô đưa tay che trước mặt mình.
Ánh mắt trời xuyên qua khe hở chiếu tới, cô nheo mắt lại, hoảng hốt như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Phương Thịnh sao?
Hứa Tình Thâm không biết, cô nhìn chằm chằm khu nội trú cách đó không xa, năm đó Phương Thịnh cũng từng ở đó. Hiện tại phòng bệnh vẫn còn đó, người bệnh vẫn nằm đó chỉ là bên trong khong chỉ có một, hai, ba người…
Đây là bệnh viện…
Một bên tràn ngập hy vọng sống, sau đó đưa người ta vào con đường tuyệt vọng.
Hứa Tình Thâm thu tay về, chân cô khẽ động, lỗ tai truyền đến tiếng sột soạt. Bên cạnh có lá rụng phủ kín mặt cỏ, đám lá đã ngả vàng, Hứa Tình Thâm nhặt từng lá đặt vào lòng bàn tay.
Tưởng Viễn Chu đi tới, gặp được không ít người bệnh, chỉ là người bình thường không biết anh là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm khoanh chân ngồi dưới đất, lá cây nắm trong tay, Tưởng Viễn Chu nhẹ chân đi tới sau lưng cô.
Bóng người đàn ông phủ lên người cô, hướng về phía xa, Hứa Tình Thâm nhìn lại, trong mắt lộ ra ý cười, “Sao anh lại tới đây?”
“Ở đây làm cái gì?”
“Chơi à, hít thở không khí.”
Vạn Dục NInh đứng trước cửa sổ, cô ta mới thấy được Hứa Tình Thâm, chỉ là không chú ý tới cô ta. Cho đến khi bóng dáng của Tưởng Viễn Chu xuất hiện trước mắt, cô ta còn đang kì quái, vì sao Tưởng Viễn Chu lại ở một chỗ với một bác sĩ.
Thì ra cô ta là Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu thấy cô ngồi dưới đất, đưa tay kéo cô, “Không sợ bẩn sao?”
“Không bẩn.”
Người đàn ông cởi áo khoác xuống, trải lên mặt đất, kéo Hứa Tình Thâm qua để cho cô ngồi.
Hứa Tình Thâm cởi giày, cả người ngồi trên áo khoác rộng rãi, chân cô động động, không nhịn được cười, “Đều bẩn như vậy, anh nhìn em xem, vậy mà còn làm điều thừa.”
Tưởng Viễn Chu ngồi bên người cô, lấy chiếc lá từ trong bàn tay cô, “Muốn làm cái gì?”
“Chơi á.”
Tưởng Viễn Chu nâng cánh tay, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống, ánh nắng màu vàng chiếu vào mắt cô, cô đến gần người đàn ông, đầu dựa vào vai anh.
Vạn Dục NInh cứ nhìn như vậy, ngây ngốc nhìn, áo dài trắng trên người Hứa Tình Thâm chói mắt như vậy, hơn bất cứ bộ lễ phục hoàn mỹ nào. Tưởng Viễn Chu mặc một chiếc áo trắng bên trong, là phẳng, hai người áo trắng ở cùng một chỗ, hết sức hòa hợp, Vạn Dục Ninh lau khóe mắt phát hiện gương mặt mình đều là nước mắt.
Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, gương mặt ấm lại, Tưởng Viễn Chu hạ cánh tay, cúi đầu nhìn bộ dáng của cô, anh không nhịn được đưa tay sờ gương mặt cô, “Mệt sao?”
“Không phải, muốn nhắm mắt một chút thôi.”
“Được, anh ở đây cùng em.”
Nước mắt Vạn Dục Ninh chảy từng dòng, bỗng nhiên quay đầu không biết vì sao mình lại rơi vào tình hình như bây giờ.
Lúc trước Phương Thịnh có ý định tiếp cận cô ta, nếu không phải cô ta hãm hại Hứa Tình Thâm bị tai nạn xe, chỉ sợ Tưởng Viễn Chu ngay cả Hứa Tình Thâm là ai cũng không biết có đúng không?
Mà hiện tại Hứa Tình Thâm lại dựa vào bải vai kia, rõ ràng nó là của cô ta.
Tay trái Tưởng Viễn Chu chống bên người, tay phải ôm lấy eo Hứa Tình Thâm, ánh mắt Vạn Dục Ninh ảm đạm, thì ra Tưởng Viễn Chu cũng là người ấm áp như vậy sao?
Trước kia, cô ta chỉ biết anh tốt với cô ta, mặc cho cô ta cố tình gây sự, nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới Tưởng Viễn Chu lại ấm áp như vậy.
Lòng vòng một hồi hiện tại trái tim anh lại rơi vào người Hứa Tình Thâm, như vậy anh vẫn là người chung tình đúng không?
Hứa Tình Thâm giật giật, “Không sai biệt lắm về phải về.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đưa tay kéo cô, Hứa Tình Thâm đứng lên, vỗ vỗ mông hai cái.
Tưởng Viễn Chu khom lưng nhặt áo khoác, Hứa Tình Thâm xoa chân, “Tưởng Viễn Chu, anh ngồi xuống, em muốn cõng.”
“Nói lại lần nữa?”
“Cõng em.”