Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 263: Chương 263: chương 211 -2: tiếp




Mục Kình Sâm chờ ở bên ngoài, người phục vụ này vô cùng nhiệt tình, áo ngực cũng là người hướng dẫn thay cho Phó Lưu Âm, “Nếu không thì thử cái khác xem? Cái này không vừa với cỡ ngực của cô.”

 

“Được.”

 

Thùng thùng thùng

 

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Phó Lưu Âm vểnh tai, nhanh chóng che ngực, “Ai đấy?”

 

“Tôi chọn cho cô hai bộ, nhanh thử đi.”

 

Mục Kình Sâm! Đúng là cái đại lão gia này! Phó Lưu Âm suýt chút nữa thì thốt ra, cô nghĩ được âm thanh thì ngẩng đầu, thấy hai bộ nội y đặt trên cánh cửa. người hướng dẫn lấy tới nhìn, Phó Lưu Âm vứt đi, “Thử cái gì mà thử, loại này nhất định không vừa.”

 

Người hướng dẫn cười hết sức ái muội, “Đây là nội y sexy, hơn nữa ở trong cửa hàng này là mặt hàng tiêu thụ mạnh, người chọn có ánh mắt tốt.”

 

Phó lưu Âm nghe thế nhanh chóng đẩy tay cô ra, “Tôi không thử.”

 

“Không cần thử, tôi lấy cho cô một bộ là được.” Phó Lưu Âm mặc thử xong lại mặt quần áo đi ra ngoài.

 

Người hướng dẫn cầm một đống đồ trong tay, Mục Kình Sâm nhìn, “Như thế nào?”

 

“Có mấy bộ vừa vặn mặc vào rất đẹp.”

 

Mục Kình Sâm nhếch miệng, “Vậy sao? Xinh đẹp như thế nào?”

 

“Vừa với cỡ ngực.”

 

Phó Lưu Âm vừa nghe cảm thấy như sét đánh, một nam một nữ trước mặt mọi người thảo luận vấn đề này, da mặt phải dày đến bao nhiêu đây?

 

Mục Kình Sâm thanh toán, người phục vụ đưa túi lớn cho anh, anh nhìn Phó Lưu Âm, “Cô cầm.”

 

Phó Lưu Âm coi như không nghe thấy, không muốn đưa tay cầm lấy, dù sao ngoài túi đồ in chữ cực kì rõ ràng, Mục Kình Sâm nhét đồ vào người cô, “Đi.”

 

Hai người đi ra ngoài, Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, nơi đông người như vậy có lẽ không có ai dám gây bất lợi cho Mục Kình Sâm.

 

Người đàn ông đưa cô đến nhà hàng, quay đầu nhìn cô, “Đã bao lâu chưa ăn cơm rồi?”

 

Đúng thế, đã rất lâu rồi.

 

Đối với Phó Lưu Âm mà nói mấy năm nay cô ít khi mới ra ngoài ăn cơm.

 

Cô có chút không được tự nhiên, ‘Anh muốn mời tôi ăn cơm sao?”

 

“Ừ, cô cho tôi ăn thịt, tôi cho cô ăn cơm là chuyện hết sức bình thường.”  (Cạn lời a Sâm._

 

Khóe miệng Phó Lưu Âm giật giật, Mục Kình Sâm thấy cô không nhúc nhích đưa tay kéo cô đi vào.

 

Sau khi ăn cơm xong, Mục Kình Sâm cũng không rời đi ngay, anh vào quán café bảo Phó Lưu Âm ngồi yên ở cách đó không xa.

 

Chờ một lúc có người ngồi trước mặt Mục Kình Sâm, hai người nói chuyện, Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, bên ngoài còn thú vị hơn sân huấn luyện.

 

Hơn một tiếng sau người ngồi đối diện Mục Kính Sâm mới rời đi.

 

Người đàn ông vỗ tay ra tiếng ý bảo Phó Lưu Âm đi, cô cầm đồ đi theo Mục Kình Sâm đi ra ngoài.

 

Đi tới bãi đậu xe, Phó Lưu Âm đăm chiêu đi tới, cô nghĩ đến lần trước ra ngoài cùng Hứa Tình Thâm, ngay ở bãi đậu xe bị người bắt cóc, cô theo bản năng quay đầu nhìn thấy mấy người đàn ông phía sau.

 

Cô cảm thấy không thích hợp, vừa muốn mở miệng Mục Kình Sâm đưa tay kéo bả vai cô.

 

Phó Lưu Âm nhìn mấy người kia bước tới, tay nắm thành quyền, vừa thấy vậy liền ào ào đi tới.

 

Mục Kình Sâm đẩy cô lên trước, anh đạp ngã một người đàn ông, Phó Lưu Âm đến bên cạnh xe nhìn mấy người đánh nhau. Công phu của Mục Kình Sâm rất tốt, thấy mấy người bị anh hung hăng đánh ngã xuống đất còn có hai người khác nhảy lên.

 

Bọn họ không phải là đối thủ của Mục Kình Sâm, một người thấy vậy mục tiêu tập trung vào Phó Lưu Âm.

 

Người đàn ông lộ vẻ mặt hung ác nhìn cô, nắm đấm giống như chùy sắt vung về phía cô, cô tránh thoát được. Co biết chỉ dựa vào trốn không phải là biện pháp, Phó Lưu Âm cầm túi trong tay đánh lên đầu người đàn ông, Mục Kình Sâm giải quyết xong người bên cạnh sốt ruột quay đầu lại thấy Phó Lưu Âm giống như người điên đánh vào đầu vào mặt đối phuông.

 

Mục Kình Sâm tiến lên hai bước một tay nhấc áo đối phuwong, đầu gối hung hăng đánh tới người đàn ông, người nọ kêu một tiếng ngã xuống.

 

“Đi.”

 

Phó Lưu Âm sốt ruột chạy qua đuôi xe mở cửa bên cạnh tay lái ngồi vào.

 

Cô hoảng hồn chưa trấn tĩnh lại nhịn không được vỗ ngực, Mục Kình Sâm không khỏi bật cười, anh cắm chìa khóa xe, nịt dây an toàn, “Đồ mua đâu?”

 

“Đồ gì?”

 

“Cô nói xem?”

 

Phó Lưu Âm nắm tay, “Ở chỗ này.”

 

“Nếu biết trong đó thiếu đồ gì tôi sẽ cho cô nhìn thật tốt.”

 

“Nhanh lái xe đi.” Phó Lưu Âm sốt ruột, “Đừng để bọn họ lấy lại tinh thần.”

 

“Tôi dạy cô mấy ngày là dạy cô dùng túi lớn đánh người sao?”

 

Phó Lưu Âm xoa xoa mồ hôi lạnh, “;Lúc ấy sao có thể nghĩ được nhiều như vậy, đó là phản ứng đầu tiên.”

 

“Xem ra tôi còn phải đặc biệt huấn luyện năng lực phản ứng cho cô một phen.”

 

Phó Lưu Âm nghe thấy lời này cực kì bình thường, cực kì nghiêm túc, nhưng cô không nghĩ đến Mục Kình Sâm gọi huấn luyện đặc biệt xấu hổ bao nhiêu, đứng đắn bao nhiêu.

 

Mục gia

 

Lăng Thì Ngâm bị nhốt trong phòng, cửa bị khóa, mấy ngày nay cô ta không thể ra ngoài, muốn ở nhà dưỡng thương.

 

Mục Thành Quân lên lầu, đi thẳng tới thư phòng, phóa sau có một người đàn ông.

 

Sau khi vào phòng, người đàn ông đóng của thư phòng, lấy trong túi quần một xấp hình đưa cho Mục Thành Quân, “Mục tiên sinh, hôm nay Mục soái mang theo cô gái kia ra khỏi sân huấn luyện.”

 

“Vậy sao?” Mục Thành Quân như đang đợi chờ để săn mãnh thú, hiện tại khó lắm mới ngửi thấy được hơi thở của con mồi, anh ta nhận xấp hình từ tay người đàn ông.

 

Gương mặt Phó Lưu Âm bị chụp rất rõ, ngũ quan xinh xắn động lòng người, thường nhíu mày, gương mặt dãn ra, Mục Thành Quân cầm một tấm hình lên.

 

Bởi vì anh trai cô gái này làm hại anh ta cả đời này không được hưởng thụ đến sự sung sướng tận cùng.

 

Ngón tay Mục Thành Quân miết miết tấm ảnh, chạm qua gương mặt cô, trước ngực cô. Khóe miệng người đàn ông quét xuống nụ cười quái dị, cùng sự hứng thú hết sức biến thái, “Sau đó thì sao?”

 

“Có người ở bãi đậu xe tập kích Mục soái, nhưng anh ta không có việc gì, cuối cùng mang theo Phó Lưu Âm về sân huấn luyện rồi.”

 

Mục Thành Quân nheo mắt, “Có biết bình thường lão Nhị mang theo cô ta đi làm gì không?”

 

“Cái này… Không biết, người của chúng ta không vào được sân huấn luyện.”

 

Khóe miệng Mục Thành Quân nhếch lên, Phó Lưu Âm ra ngoài cho tới bây giờ Mục Thành Quân chưa bao giờ muốn buông tha cho cô, Phó Kình Sênh hại hắn thành bộ dáng này, anh ta luôn nhớ đến muốn nếm thử em gái hắn… để cho cô ta ghi nhớ tư vị này.

 

Hoàng Long Đỉnh

 

Về đến nhà, Hứa Tình Thâm trở về phòng, tắm rửa thay quần áo chuẩn bị chơi cùng đứa nhỏ.

 

Đi tới cửa phòng trẻ con nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ngồi dưới đất, Lâm Lâm và Duệ Duệ một trái một phải ngồi vây quanh.

 

Lâm Lâm đưa truyện cổ tích cho anh, Tưởng Viễn Chu cầm trong tay, “Hôm nay dạy cho các con đọc chữ có được không?”

 

Hai đứa trẻ không nói gì, cũng không hiểu anh đang nói gì.

 

Tưởng Viễn Chu lật mấy trang, ngón tay chỉ vào hai chữ, “Ba ba, đây là ba ba, thấy được không?”

 

“Ba ba.” Duê Duệ nói theo.

 

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nở nụ cười, đưa mắt nhìn con gái bên cạnh, Lâm Lâm nhìn, thấy Tưởng Viễn Chu không nói gì, đẩy đẩy tay anh.

 

Trong mắt Tưởng Viễn Chu toát lên sự mong đợi, “Lâm Lâm, con đọc theo ta, baba.”

 

Lâm Lâm ngồi gần anh nhưng không mở miệng, Hứa Tình Thâm nhìn thấy trong lòng không nhịn được chua xót, Lâm Lâm không có nhiều khái niệm về b aba, nhưng con bé hình như rất nhớ Phó Kình Sênh, ít nhất thì mấy ngày nay con gái nhỏ không chịu gọi Tưởng Viễn Chu hai chữ baba.

 

Cô đi vào nhìn ngón tay Tưởng Viễn Chu chỉ vào mấy chữ, “Ba ba, baba.”

 

Duệ Duệ lớn tiếng nói, “Ba ba.”

 

Lâm Lâm nhìn nhìn mới không thèm nhìn bọn họ. Tưởng Viễn Chu không chịu kể chuyện cổ tích bé muốn đi, mông nhỏ di chuyển định tự mình đi chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.