Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 264: Chương 264: chương 211 -3: Tiếp




Tưởng Viễn Chu thấy vậy chỉ đành đầu hàng, anh đưa tay ôm lấy bé, Lâm Lâm ngồi lên đùi anh, Tưởng Viễn Chu lấy truyện thiếu nhi đến bắt đầu đọc từng câu cho bé.

 

Hứa Tình Thâm ngồi cạnh anh, giọng nói Tưởng Viễn Chu rất nhẹ, Lâm Lâm ru rú trong lòng anh cực kì ngoan, không nhúc nhích.

 

Kể xong truyện thiếu nhi hai đưa trẻ tự mình đi chơi.

 

Tưởng Viễn Chu chống hai tay bên người, “Tình Thâm.”

 

“Ừ.”

 

“Hôm nay em đã gặp Vạn Dục Ninh, cô ta cầu xin anh để cho anh sắp sắp phẫu thuật cho cô ta.”

 

Hứa Tình Thâm cũng bắt chước bộ dáng của anh, để cho bản thân trầm tĩnh lại, “Anh đồng ý sao?”

 

“Nếu cô ta thật sự muốn làm anh sẽ sắp xếp.”

 

“Vẫn không muốn để cho em làm có phải không?”

 

Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn cô, “Biết rõ nếu làm phẫu thuật anh sẽ không để cho em làm, Tình Thâm, anh muốn để cho em từng bước đi lên, để cho em làm bác sĩ giỏi nhất.”

 

Hứa Tình Thâm nghe, khóe mắt lộ ra ý cười, “Bác sĩ giỏi nhất không phải trăm phần trăm là có thể phẫu thuật thành công. Mấy ngày nay xem qua hồ sơ bệnh án của Vạn Dục Ninh, cũng đọc không ít tư liệu, em nói em có thể thử là vì có hy vọng.

 

Nếu bệnh của Vạn Dục Ninh và Tưởng Tùy Vân giống nhau vậy Hứa Tình Thâm sẽ không động đến.

 

“Tình Thâm, em không có lý do cứu Vạn Dục Ninh.”

 

“Cái này phải xem cô ta lựa chọn, có lẽ em có thể cứu sống cô ta nhưng cuộc sống của cô ta sẽ không dễ chịu.”

 

“Vì sao?”

 

Hứa Tình Thâm  nghiêng đầu, “Em muốn gặp Vạn Dục Ninh, có một số việc em phải nói rõ ràng với cô ta.”

 

“Được.” Tưởng Viễn Chu nhìn cô, nhìn được sự quyết đoán khác của cô, loại cứng cỏi này làm cho anh phải gật đầu, “Vậy em nói cho anh biết phẫu thuật này phải làm như thế nào?”

 

“Cái này sao, nói đến quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành em sợ anh nghe không hiểu.”

 

Tưởng Viễn Chu nhíu mày, bổ nhào lên áp trụ Hứa Tình Thâm, phía sau là đệm êm, cho dù cô có ngã xuống cũng không cảm thấy gì.

 

Hứa Tình Thâm cười muốn đẩy anh, “Tránh ra, tránh ra.”

 

“Em khinh thường anh?”

 

“Vốn là như thế, dù em có nói Tưởng tiên sinh có thể biết sao?”

 

“Miệng lưỡi bén nhọn. “Tưởng Viễn Chu áp người ghé miệng cắn vào cằm cô.

 

“Đánh đánh đánh đánh.” Phía sau truyền đến động tĩnh, Tưởng Viễn Chu nhìn lại, thấy Lâm Lâm đi qua, thân thể nho nhỏ leo lên người anh.

 

Duệ Duệ ở cách đó không xa thấy vậy cũng đi qua, học theo bộ dáng Lâm Lâm leo lên hông Tưởng Viễn Chu.

 

Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm leo lên lưng Tưởng Viễn Chu, người đàn ông sợ đè lên cô, hai tay chống bên người Hứa Tình Thâm, thân thể ngồi dậy, hai tiểu gia hỏa vẫn ở trên người anh, hai tay nắm chặt quần áo của anh, Hứa Tình Thâm nhìn một màn này cười đến vui vẻ.

 

Tưởng Viễn Chu làm động tác chống đẩy hít đất còn phải làm thật cẩn thận, “Xuống đi, đừng để ngã bị đau.”

 

Hai người không ai nghe ai, Lâm Lâm vốn muốn giúp Hứa Tình Thâm lúc này cảm thấy chơi vui vẻ, chân đạp đạp mấy cái về phía trước, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông.

 

Duệ Duệ luôn thích học bé, thân thể cũng bắt đầu hoạt động.

 

Hứa Tình Thâm lui ra, sau đó khoanh chân ngồi trước mặt người đàn ông.

 

“Nhanh, ôm bọn nhỏ xuống đi.”

 

“Không có việc gì, làm cho bọn chúng chơi đi.”

 

Tưởng Viễn Chu sợ đứa bé té ngã, hai tay anh thả xuống, Hứa Tình Thâm buồn cười, “Lâm Lâm, cắn ba ba.”

 

 

 

Lâm Lâm giống như nghe hiểu, há miệng cắn cổ Tưởng Viễn Chu.

 

Miệng cắn xuống còn mang theo nước miếng, Tưởng Viễn Chu sợ ngứa, “Hứa Tình Thâm! Dạy gì không dạy lại dạy con bé cắn người?”

 

“Ha ha.” Hứa Tình Thâm ôm bụng cười, Tưởng Viễn Chu đưa tay bắt lấy chân cô, cô nhanh chóng đứng dậy vụt chạy đi.

 

Hôm nay Hứa Tình Thâm và Vạn Dục Ninh gặp nhau, là lần thứ hai Tưởng Viễn Chu vào phòng bệnh.

 

Vạn Dục Ninh biết bản thân bị bệnh hai ngày nay tiều tụy vô cùng. Tưởng Viễn Chu đi qua, ngồi lên ghế sofa, Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, khóe miệng nhếch lên.

 

“Cô muốn phẫu thuật cô đã nghĩ kĩ chưa?”

 

Vạn Dục Ninh nhìn người trước mặt, “Vì sao cô muốn cứu tôi?”

 

“Cái này không tính là cứu cô, chỉ là phẫu thuật.”

 

“Có thể…thành công sao?”

 

Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Cơ bản là không thể.”

 

Sắc mặt Vạn Dục Ninh tái mét, Hứa Tình Thâm nói tiếp, “Bị bệnh như vậy hầu như không cần thiết phải phẫu thuật, nhưng nếu cô kiên trì tôi có thể thử một lần, dù sao sinh mệnh hai tháng thật ra rất ngắn xong rồi là không còn.”

 

Khóe môi Vạn Dục Ninh run rẩy, “Cô, cô đừng nói nữa.”

 

“Chỉ bằng một chút tố chất ấy còn muốn làm phẫu thuật.”

 

Vạn Dục Ninh giấu kín sự sợ hãi trong lòng, cô ngồi tại mép giường, “Phẫu thuật xong tôi muốn gặp mẹ tôi.”

 

Tưởng Viễn Chu gật đầu, “Được.”

 

“Hứa Tình Thâm không phải cô có ý tốt muốn cứu tôi đúng không? Dù sao… Bác sĩ ở trên bàn phẫu thuật giải phẫu thất bại mà nói không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

 

“Ừ, dù phẫu thuật có thất bại tôi cũng không phải ngồi tù. Nhưng nếu giải phẫu thành công đối với tôi có nhiều chỗ tốt,hiện tại tôi đã trở lại Tinh cảng, cần phải chứng minh bản thân.”

 

Vạn Dục Ninh vừa nghe, mục đích của Hứa Tình Thâm lớn như vậy, lời này rơi vào tai Tưởng Viễn Chu không sợ anh phản cảm sao?

 

Vạn Dục Ninh nhìn người đàn ông, đã thấy sắc mặt Tưởng Viễn Chu không thay đổi giống như không nghe được.

 

Cô ta rũ mắt ngón tay nắm lại.

 

Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn phòng bệnh, lại nhìn ngoài cửa sổ, “Vạn Dục Ninh, cô còn nhớ rõ Phương Thịnh sao?”

 

Vạn Dục Ninh cả kinh, hai mắt mở to, đương nhiên cô ta biết sẽ không quên được, nhưng cô ta không hiểu vì sao đột nhiên Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nhắc tới Phương Thịnh, có mục đích gì. Cô ta cắn răng không nói một lời, Tưởng Viễn Chu cũng nhìn qua.

 

Hứa Tình Thâm lùi về phía sau, ánh mắt nhìn Vạn Dục Ninh không rời, “Cô còn nhớ rõ em trai tôi bị cô cắt một ngón tay sao?”

 

Tâm trạng Vạn Dục Ninh ngày càng không kiên định, “Co… cô có ý gì?”

 

“Cô đều nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ rất rõ đúng không?”

 

Vạn Dục Ninh run run, “Cô muốn trả thù?”

 

“Tôi là bác sĩ nên tôi sẽ không hạ thủ với cô trên bàn phẫu thuật.”

 

Hứa Tình Thâm cười lạnh, tâm tình Vạn Dục Ninh bỗng nhiên cảm thấy không tốt.

 

Cô ta thấy Hứa Tình Thâm đến trước mặt Tưởng Viễn Chu, “Có chuyện này em nhất định phải nói rõ.”

 

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, “Làm sao vậy?”

 

“Trước khi làm phẫu thuật em muốn Vạn Dục Ninh viết thư nhận tội.” Hứa Tình Thâm nhìn Vạn Dục Ninh, “Chính cô viết, thừa nhận cắt ngón tay em trai tôi, thừa nhận trước khi Phương Thịnh chết thuốc này là cô đưa cho anh ấy.”

 

Vạn Dục Ninh lắc đầu, “Sau khi tôi viết cô định làm gì?”

 

“Nếu cô ở trên bàn phẫu thuật không còn con đường sống tôi muốn cô tự thú cũng vô dụng, nhưng nếu tôi muốn cứu cô sống tôi sẽ giao cô cho cảnh sát, để cho cô chịu trừng phạt.”

 

Đôi mắt Vạn Dục NInh đỏ bừng, “Không canafm tôi đã như vậy rồi cô không cần đối với tôi như vậy.”

 

“Thì như thế nào? Tốt xấu gì cũng sống không phải sao?”

 

Vạn Dục Ninh nhìn Tưởng Viễn Chu đang ngồi, nước mắt như đê vỡ ra, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

 

“Viễn Chu, em không muốn ngồi tù, em cách xa các người không được sao?”

 

Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi vào đầu Tưởng Viễn Chu, sờ sờ, “Chuyện này anh mặc kệ có được không?”

 

Động tác này, xem anh là cái gì mà sờ soạng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.