Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống.
Hứa Tình Thâm lại giơ tay lên sờ sờ.
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, “Được, anh mặc kệ.”
“Vậy dù tôi có được cứu tôi cũng mất tự do có phải không?”
Hứa Tình Thâm thu tay, sắc mặt nghiêm túc, “Vậy thì phải xem hình phạt như thế nào, có lẽ nhìn thân thể cô còn đang thời kì dưỡng bệnh sẽ hoãn thi hành hình phạt, có lẽ để cô vào lập tức tôi cũng không biết mấy cái này cộng lại sẽ phán quyết bao lâu. Nhưng mà Vạn Dục Ninh, chính mình làm chuyện ác thì tự mình đi chuộc tội.”
Vạn Dục Ninh cảm thấy bản thân gần như không còn hi vọng, ngơ ngẩn ngồi chỗ đó.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi mấy bước đến trước mặt Vạn Dục Ninh, “nếu thật sự nhận hình phạt ít ra cô còn sống hơn nữa chờ cô ra ngoài cô có thể sống cuộc sống thanh thản, còn có bác Vạn, bà ấy tuổi già cần người chăm sóc.”
Đôi mắt Hứa Tình Thâm có chút khó chịu không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trời đẹp như vậy, sống tốt như vậy, nhưng mà trúc mã của cô đã đi xa, đã hòa vào cùng bóng đêm sẽ không thể gặp lại nữa.
Không có Vạn Dục NInh thì Phương Thịnh cũng không chống đỡ được, Hứa Tình Thâm hiểu rõ.
Nhưng Vạn Dục Ninh thủy chung không muốn chuộc tội cho bản thân, hiện tại Hứa TìnhThâm không cho cô ta cơ hội đào thoát, đây là Vạn Dục Ninh nên chịu.
Sẽ phán bao nhiêu năm đây?
Vài nắm? Mười mấy năm?
Hứa Tình Thâm không thể hiểu hết nhưng mà cuộc sống sau này của Vạn Dục Ninh hẳn sẽ không tốt hơn chỗ nào, đây là báo ứng của cô ta.
Cuối cùng Vạn Dục Ninh cũng gật đầu, “Được, tôi đồng ý.”
Đi vào phòng bệnh, tâm tình Hứa Tình Thâm không có chút thoải mái, Vạn Dục Ninh đồng ý đồng nghĩa phẫu thuật sẽ chuẩn bị bắt đầu, nhưng mà lần giải phẫu này có bao nhiêu phần thắng đây? Thời gian giải phẫu sẽ nhanh chóng quyết định cũng báo cho Vạn Dục Ninh.
Lúc Tưởng Đông Đình ghé qua không ai ngăn cản ông ra. Ông ta đẩy cửa đi vào phòng, Vạn Dục Ninh nhìn thấy ông ta, gương mặt không có biểu tình gì khác, “Bác Tưởng.”
“Vạn nha đầu, hai ngày này như thế nào?”
“Không tệ.”
“Ta nghe nói sắp phẫu thuật rồi hả?”
Vạn Dục Ninh gật đầu, “Ừ, đã an bài tốt.”
“Con có biết lý do bác Tưởng không thích Hứa Tình Thâm không?”
“Cái gì?”
Tưởng Đông Đình ngồi xuống, “Cô ta không biết tự lượng sức mình, còn muốn leo cao như vậy.”
Vạn Dục Ninh nắm tay, ngón tay nhẹ nhàng cử động, Tưởng Đông Đình tiếp tục nói, “Cô ta cho rằng năm đó phẫu thuật thành công, thì không làm gì là không được, nếu không phải Viễn Chu muốn nâng đỡ cô ta để cho cô ta suy nghĩ hão huyền cô ta thì tính là cái gì?”
Vạn Dục Ninh nghe thế không nhịn được run run, cô ta không dễ dàng gì quyết định phẫu thuật, vào lúc này tuyệt đối không được xuất hiện những lời nói có thể gây dao động, “Có lẽ, có lẽ cô ta có thể làm được.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Bệnh viện Tinh cảng có nhiều bác sĩ nổi tiếng như vậy, tuyển dụng được nhiều người tài giỏi như vậy vì sao không một bác sĩ có nhiều kinh nghiệm của Tinh cảng cho con?”
“Bởi vì…”
“Bởi vì Hứa Tình Thâm phẫu thuật cho con, cô ta không có ý tốt.”
Tưởng Đông Đình nhìn sắc mặt Vạn Dục Ninh, “Dục Ninh,ta mang thuốc đến con còn muốn không?”
Gương mặt Vạn Dục Ninh có chút giãy dụa, Tưởng Đông Đình không lập tức lấy thuốc ra, “Dục Ninh, là ta không tin Hứa Tình Thâm, cô ta đồng ý cứu con? Không phải cô ta hận con thấu xương sao?”
“Cô ta…” Vạn Dục Ninh vẫn một mực nghĩ đến vấn đề này, “Cô ta bảo con hứa nếu phẫu thuật thành công thì bảo con đi tự thú.”
Gương mặt Tưởng Đông Đình vui vẻ, “Thì ra là vậy, con đồng ý sao?”
“Vâng.”
“Tự thú? Chuyện con làm bác Tưởng cũng có nghe qua, Dục Ninh, Hứa Tình Thâm vài muốn đánh mất sự lo lắng của con để cho con tin rằng cô ta sẽ cố gắng hết sức phẫu thuật cho con, nói thật, chờ con bị đẩy vào phòng phẫu thuật, con…”
“Bác Tưởng, đừng nói nữa.”
“Dục Ninh, nghĩ lại ba con, nghĩ lại Vạn gia, Phương Thịnh hại Vạn gia, nhưng Hứa Tình Thâm và Phương Thịnh có quan hệ gì?”
Chóp mũi Vạn Dục Ninh chua xót không thôi, cảm giác hi vọng của cuối của bản thân dâng lên lại bị Tưởng Đông Đình xua tan rồi.
Cô ta nghe thấy Tưởng Đông Đình nói vậy, ít nhất có thể để cho Hứa Tình Thâm làm đệm lưng.
“Dục Ninh, con thấy đấy, hiện tại Hứa Tình Thâm như diều gặp gió, ta sợ sau này không có cơ hội kéo được cô ta xuống, thái độ của Viễn Chu đối với cô ta làm cho lòng ta lạnh giá, một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nhân thế này, một ngày nào đó không thể ngăn cản cô ta tiến vào cửa Tưởng gia.”
Cô gái im lặng hồi lâu, lại cúi đầu, “Bác Tưởng, bác đưa thuốc cho con đi.”
Tuowgnr Đông Đình chưa lập tức ra tay giống như có chút không đành lòng, “Vạn nha đầu, con nghĩ thật tốt chứ.”
“Không phải bác nói sao? Làm giải phẫu có làm hay không đều phải chết còn không làm thì trơ mắt bản thân từ từ chết… Còn không bằng kéo thêm Hứa Tình Thâm, để cho cô ta chôn cùng không phải sao?”
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, thoáng chớp mắt một cái tuổi trẻ đã trôi qua.
“Vạn nha đầu, con nói con và Viễn Chu sao lại đi đến nước này chứ? Ta nhìn con lớn lên, nhìn Viễn Chu sủng con từng chút một, chưa từng để cho con chịu ủy khuất gì, hiện tại ta nhìn thấy… đều cảm thấy thổn thức.”
Vạn Dục Ninh nghe, trong lòng vô cùng chua xót, lại có chút phiền phức.
Những lời này lúc ở Long cảng Tưởng Đông Đình đã từng nói, nhưng ông ta nói đau lòng cô không phải là muốn để cô vào con đường chết sao?
Luôn miệng nói chết là không thể nghi ngờ, ngay cả một câu an ủi cũng không có.
Tưởng Đông Đình nhìn xung quanh, đây là phòng bệnh VIP cao cấp, bên trong phòng không có đồ theo dõi, hơn nữa Tưởng Viễn Chu biết ông ta đã từng xem Vạn Dục Ninh như con gái, nên anh để cho Tưởng Đông Đình tùy tiện đi vào, đơn giản là để cho những ngày cuối cùng của cô ta có thể có người cùng cô ta.
Ai cũng không nghĩ đến Tưởng Đông Đình sẽ dấu những viên thuốc này.
Ông ta láy túi thuốc trong túi, đưa ra hai túi đưa cho Vạn Dục Ninh.
“Khi nào thì uống?”
“Trước lúc phẫu thuật một tiếng.”
Vạn Dục Ninh mở bàn tay đã nắm chặt, “Nó… sẽ không làm cho con đau đớn chứ?”
“Con yên tâm, đến lúc đó con đã ở trên bàn phẫu thuật, sẽ không có cảm giác.”
Vạn Dục Ninh cảm thấy bi ai, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ, “Nó làm sao khiến cho con chết đi?”
“Xuất huyết rất nhiều.”
Vạn Dục Ninh gật đầu, “Được.”
“Dục Ninh, ngày phẫu thuật, ta sẽ thông báo cho bọn truyền thông, chỉ cần cửa phẫu thuật vừa mở ra Hứa Tình Thâm đừng nghĩ đến chuyện trốn đi.”
“Bác Tưởng, người đều sắp xếp tốt.”
Tưởng Đông Đình thở dài, “Ta biết con sẽ oán ta.”
Vạn Dục Ninh cất thuốc thật kĩ, “Yên tâm, con sẽ làm tốt, nếu con không tỉnh lại, con hy vọng người có thể giúp con chăm sóc mẹ con một chút lúc bà ấy ra ngoài.”
“Yên tâm.”
Tưởng Đông Đình không ở lại bao lâu, nhanh chóng rời đi.
Buổi tối Hứa Tình Thâm ăn cơm xong liền đi lên lầu.
Tưởng Viễn Chu đi tới phòng ngủ nhìn Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế sofa,trên bàn bày ra một chồng tài liệu. Anh đi tới, “Phương án phẫu thuật đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ.” Hứa Tình Thâm ngay cả đầu cũng không ngẩng. “Nhưng lúc phẫu thuật có thể xảy ra nhiều vấn đề, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.”
Hứa Tình Thâm thấy anh vẫn ngồi, “Anh đi tắm rửa đi , đừng quấy rầy em.”
Công việc của cô lù bù lên, ngay cả anh cũng có thể một cước đạp đi.