Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 266: Chương 266: chương 212 -2:




Tưởng Viễn Chu đứng lên, tắm rửa xong thấy Hứa Tình Thâm vẫn nằm trên ghế sofa, trong tay cầm máy tính, anh biết cô phải suy nghĩ nhiều, áp lực lớn, cho nên không đi quấy rầy cô, nhẹ chân đi ra ngoài.

Lâm Lâm và Duệ Duệ ngủ xong, Tưởng Viễn Chu bế chúng lên giường, nhìn thời gian không còn sớm, hôm nay hai đứa bé chơi vui vẻ cho nên ngủ rất sâu.

Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, bên trong cực kì an tĩnh, Tưởng Viễn Chu đi tới mấy bước, nhìn thấy Hứa Tình Thâm ôm máy tính nằm nghiêng trên ghế sofa ngủ thiếp đi.

Anh đi tới trước mặt cô, lấy máy tính từ trong ngực cô ra. Anh khom người ôm cô lên, lúc đứng dậy Hứa Tình Thâm tỉnh dậy, mở mắt mơ mơ màng màng nhìn anh, “Làm sao vậy? bắt đầu rồi sao? Mấy giờ rồi?”&Cô nói gì đó có lẽ ngay cả cô cũng không nghe rõ lắm.

Tưởng Viễn Chu đặt tay lên hông cô vỗ nhẹ hai cái, “Ngủ đi.”

Hứa Tình Thâm dựa vào ngực anh, đến cạnh giường anh cẩn thận đặt cô xuống giường.

Nhìn thấy cô như vậy anh tự nhiên đau lòng, hận không thể để cho cô từ nay về sau không càn đến bệnh viện nữa, không cần nhìn mấy cái dao phẫu thuật, Tưởng Viễn Chu anh là ai? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng nuôi không được sao?

Nhưng mà Hứa Tình Thâm muốn không phải là cuộc sống bình thản trôi qua nhưng thứ theo đuổi hay sao?

Phẫu thuật được ấn định sau buổi trưa.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng rực rõ, mùa xuân khoan thai tới, những gốc cây khô ngoài sân của bệnh viện Tinh cảng bắt đầu sống lại, từng chút từng chút nảy mầm. Vạn Dục Ninh đứng trước cửa sổ, thì ra cây cối vẫn chưa chết đi, chr là gió xuân chưa quất vào mặt, để cho lòng nó lạnh đi, một mình hy vọng.

Vạn Dục Ninh vươn tay, để cho ánh mặt trời từ từ thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Phẫu thuật sẽ tiến hành ngay lập tức, cô thu tay, cảm giác được gương mặt ấm áp, tầm mắt nhìn xa cũng dần mơ hồ.

“Ba, có phải chúng ta sẽ gặp mặt hay không?”

Có lẽ là vậy đi, mấy năm rồi đây?

Mấy năm chưa gặp nhau, tâm trạng Vạn Dục Ninh nhớ tới, cô ta nhớ tới trước đây Vạn Hâm Tằng từng sủng nịnh cô, nuông chiều cô, thậm chí Vạn Dục Ninh còn nhớ lại nếu cô ta không lớn lên thì thật tốt đúng không?

Lúc đó cô ta có cha có mẹ, có điều kiện kinh tế tốt, còn có Tưởng Viễn Chu của cô ta.

Vạn Dục Ninh nhìn mọi thứ trước mắt, không sai biệt lắm lập tức có người đi vào chuẩn bị phòng phẫu thuật.

Cô ta đến trước giường, lấy gối đầu ra, thuốc Tưởng Đông Đình đưa cho cô đã được khăn tay bọc lại, cô ta mở khăn tay lấy thuốc ra.

Một lúc sau có hộ sĩ đi vào, Vạn Dục Ninh ngồi trên giường, giống như đã chuẩn bị tốt.

Trước cửa phòng phẫu thuật, Tưởng Viễn Chu ngồi cũng Tưởng Đông Đình, lão Bạch cũng ở đó, lúc Vạn Dục Ninh được đẩy vào mấy người liền đi tới.

Tưởng Viễn Chu không nói gì, sắc mặt Tưởng Đông Đình đều là lo lắng và không nỡ, ông ta kéo một bên giường bệnh, “Vạn nha đầu, đừng lo lắng, nhất định là không có việc gì.”

Vạn Dục Ninh vừa nghe biết là buồn cười nhưng không cười nổi, “Bác Tưởng, đây là quyết định của con, con không hối hận.”

Đương nhiên Tưởng Đông Đình nghe hiểu ý tứ lời này, ông ta kéo tay Vạn Dục Ninh, “Chờ con phẫu thuật thành công, bác Tưởng bảo Viễn Chu an bài cho con một chỗ ở, sẽ không để cho con về Long cảng, Vạn nha đầu, chịu đựng nhé.”

Ông ta bảo cô chịu đựng.

Lời này nghe vào trong tai cũng bình thường thôi.

Vạn Dục Ninh cảm thấy dối trá vô cùng, cô ta nhìn Tưởng Viễn Chu, đưa tay về phía anh, “Viễn Chu.”

Anh biết cô ta sợ hãi, Vạn Dục Ninh sờ đầu mình, “Có phải rất xấu hay không?”

“Nếu Hứa Tình Thâm đã quyết định sắp xếp cho cô lần phẫu thuật này chứng tỏ cô ấy đã nắm chắc, yên tâm, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Ánh mắt Vạn Dục NInh chua lên, “Hy vọng em vừa tỉnh ngủ thì còn có thể nhìn thấy anh.”

“Sẽ như vậy.”

Giường bị kéo đi, cánh tay Vạn Dục Ninh duỗi thẳng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, “Nếu em không tỉnh lại, Viễn Chu…”

Cho đến hôm nay Vạn Dục Ninh đều hối hận, rất nhiều chuyện cô ta làm sai, cô ta và Tưởng Viễn Chu đi đến ngày hôm nay thành cái dạng này không phải không bình thường sao?

Vạn Dục Ninh đi vào phòng phẫu thuật, Tưởng Đông Đình ở bên ngoài, lão Bạch không nhịn được tiến lên, “Ngài đừng lo lắng, đứng như vậy cũng không phải là biện pháp.”

Tưởng Đông Đình đi tới văn phòng của Tưởng Viễn Chu, bên trong đang phát lại tình hình phẫu thuật.

Tưởng Viễn Chu dựa vào bàn làm việc, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm màn hình.

“Viễn Chu, thật sự ba không đồng ý để cho Vạn nha đầu làm phẫu thuật…”

Tưởng Viễn Chu không thay đổi sắc mặt nói, “Cô ta có quyền được quyết định cho bản thân, chúng ta chỉ có thể tôn trọng cô ta.”

“Nhưng cho dù muốn phẫu thuật thì sao phải là Hứa Tình Thâm? Con có biết cô ta hận Dục Ninh, nhỡ may…”

“Không có nhỡ may.” Tưởng Viễn Chu ngắt lời Tưởng Đông Đình nói.

“Con có thể đảm bảo Hứa Tình Thâm sẽ không ở trên bàn phẫu thuật lấy mạng Dục Ninh chứ?”

“Đương nhiên tôi có thể đảm bảo.”

Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Được, đây là chính miệng con bảo đảm, nếu Dục Ninh gặp chuyện không may mà nói ta sẽ truy cứu tới cùng.”

Tưởng Viễn Chu xoay mặt đến chỗ khác, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba mình một cái, “Nếu phẫu thuật thành công thì sao? Ông sẽ mang ôn Tình Thâm sao? Không thể nào, ông sẽ nói cô ấy là bác sĩ, đây là chuyện đương nhiên phải làm.”

Tưởng Đông Đình thu lại nụ cười lạnh, ông ta có thể đoán được chuyện tiếp theo sẽ phát sinh, yên tâm, ông ta đã an bài tốt.

Nếu Vạn Dục Ninh chết ở trên bàn phẫu thuật, hiện tại Vạn gia không có ai, nhưng Tưởng Đông Đình sẽ không từ bỏ ý đồ, ông ta đã cho người tra rõ. Kết quả sẽ không tra được Vạn Dục Ninh uống thuốc, nhưng cô ta sẽ bị xuất huyết nhiều, đây là trách nhiệm của Hứa Tình Thâm, cô ta mãi mãi không thể chối bỏ.

Phẫu thuật bắt đầu, bên trong phòng giải phẫu yên tĩnh không thôi, ngẫu nhiên có tiếng nói chuyện truyền đến.

Tưởng Viễn Chu gắt gao nhìn chằm chằm một màn kia, một lúc sau ngón tay anh xoa xoa mi tâm, tinh thần hết sức căng thẳng, giải phẫu còn chưa đến thời điểm mấu chốt.

Tưởng Đông Đình mở to hai mắt, trong lòng có chút không nỡ, ông ta đến bên ghế sofa ngồi xuống.

Giữa trưa lão Bạch đưa đồ ăn tới, Tưởng Đông Đình miễn cưỡng ăn một chút, Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

“Viễn Chu, rốt cuộc con lo cho Vạn nha đầu hay lo lắng cho Hứa Tình Thâm?”

Tưởng Viễn Chu liếc mắt, “Đã lúc nào rồi ông còn quan tâm đến điểm này?”

“Ta cảm thấy thái độ của con đối với Hứa Tình Thâm làm cho ta có chút không hiểu được.”

“Có cái gì không hiểu?” Tưởng Viễn Chu đưa mắt lên, tấm mắt nhìn màn hình, “Cô ấy là vợ của tôi, tôi lo lắng cho cô ấy chẳng lẽ là không bình thường sao?”

Tưởng Đông Đình cứ nuốt sự tức giận này, hai người ai cũng không nói gì.

Đến xế chiều, đôi mắt Tưởng Viễn Chu cay cay, hai ngón tay vuốt mũi, lão Bạch tiến lên, “Tưởng tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một chút đi, có kết quả rồi tôi sẽ thông báo cho ngài.”

Hai mắt Tưởng Viễn Chu đầy tơ máu, nhìn tình hình trước mắt, sau đó lại nhìn màn hình. Sắc mặt không khẩn trương như lúc nãy, “Sắp kết thúc rồi.”

“Ý của con là giải phẫu sắp thành công hả?”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hạ xuống, “Ta nghĩ cửa ải khó nhất đã qua rồi.”

Anh vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng kinh hoảng truyền vào lỗ tai, “Không tốt.”

Trái tim Tưởng Viễn Chu nhấc lên, anh đứng thẳng, nghe âm thanh vẫn đang truyền tới, “Xuất huyết, bác sĩ Hứa, xuất huyết rồi.”

Tưởng Đông Đường cả kinh, vội vàng đi tới trước màn hình, đủ loại âm thành bối rối truyền tới.

“Xuất huyết nhiều.”

“Đừng hoảng hốt.”

“Nhanh…”

“Huyết áp cao hay thấp?”

Tưởng Viễn Chu nhắm mắt, Tưởng Đông Đình run rẩy, cả người như muốn ngã, “Ta đã nói phẫu thuật này không thể làm, không thể làm, đã xảy ra chuyện đúng không! Hứa Tình Thâm không có khả năng đó.”

Tưởng Đông Đình khó thở công tâm, xoay người đi ra ngoài, “Ta ở ngoài phòng phẫu thuật chờ Vạn nha đầu, ta không nhìn được nữa rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.