Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 267: Chương 267: chương 212 -3: Tiếp




Lão Bạch đầy lo lắng, “Tưởng tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ??”

“Kết quả tệ nhất tôi đã nghĩ tới lúc này có lẽ Hứa Tình Thâm con gấp hơn chúng ta, đi tới xem đi.”

Vâng ạ.

Tưởng Đông Đình ra ngoài, ông ta liên lạc với quản gia, để cho ông ta sắp xếp cho truyền thông đi vào.

Phẫu thuật của Vạn Dục Ninh rốt cuộc hung hiểm bao nhiêu, trong lòng Tưởng Viễn Chu biết rõ hơn ai hết, anh nhìn Hứa Tình Thâm dùng động tác thành thạo bắt đầu xử lý tình huống, Hứa Tình Thâm như vậy không phải Tưởng Viễn Chu chưa thấy qua.

Anh từ từ bị hấp dẫn, trong nháy mắt đó không phải là bộ dáng Hứa Tình Thâm trên bàn phẫu thuật sao?

Năm đó cứu Mạc Tiểu Quân, cô cũng như ngày hôm nay, thân thể gầy gầy đứng trước bàn phẫu thuật, từng phút từng giây chưa từng bỏ cuộc, phía trước hung hiểm vạn phần, trước kia áp lực vạn phần cũng chưa từng đánh bại cô không phải sao?

Hứa Tình Thâm đứng đó, trong thân thể ẩn chứa năng lượng mà Tưởng Viễn Chu không có cách nào dự liệu được, chỉ cần bàn tay cô run rẩy một cái, chiếc giao phẫu thuật chỉ cần lệch một tấc có thể lấy mạng người, trong tay cô cầm mạng sống của người khác, sinh mệnh trong tay cô có ý nghĩa cực kì to lớn.

Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu cảm thấy dù phẫu thuật này thất bại vậy cũng không đáng sợ. Anh không biết bản thân lấy đâu ra ý niệm này, lo lắng và băn khoăn trước đó đã tan thành mây khói, anh nhìn bóng dáng Hứa Tình Thâm, sự xao động trong lòng từ chút từng chút bị ép xuống.

Tưởng Đông Đinh tới trước cửa phòng mổ, sắp xếp cho truyền thông đi vào bệnh viện, nhưng chưa sốt ruột mở cửa phòng phẫu thuật, Tưởng Đông Đình sợ Tưởng Viễn Chu nhận ra điều gì.

Lúc anh ngẩng đầu thì đèn trong phòng giải phẫu đã tắt.

Tưởng Đông Đình ngồi tại chỗ không nhúc nhích, rất nhanh, cửa phòng giải phẫu mở ra, Hứa Tình Thâm còn chưa cởi khẩu trang liền đi ra ngoài.

Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy Tưởng Đông Đình, vừa muốn nói chuyện bỗng nhiên ở cách đó không xa có đám người ào ào đi tới, cô có chút giật mình, hoàn toàn không biết tình huống gì xảy ra, có người tiến lên trực tiếp mở miệng, “Cô là Bác sĩ Hứa sao? Hôm nay là phẫu thuật như vậy xin hỏi phẫu thuật thành công sao? Có thể nói cho chúng tôi một chút tình huống cụ thể được không?”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi, “Ai để các người vào đây? Đây là bệnh viện.”

Người bên cạnh cũng xông tới, “Nghe nói phẫu thuật nguy hiểm vô cùng, hầu như tỷ lệ thành công là không có, là cô kiên trì phải không.”

Hứa Tình Thâm tháo khẩu trang xuống, sắc mặt nghiêm túc, “Có làm phẫu thuật hay không vậy phải xem ý của bệnh nhân, bác sĩ không quyết định được.”

“Nhưng mà Vạn Dục NInh và bệnh viện Tinh cảng có quan hệ sâu xa không ít, vì sao cô muốn cứu cô ta?”

“Vạn Dục Ninh bệnh nặng, Tưởng tiên sinh có ý gì?””

Tầm mắt Hứa Tình Thâm xuyên qua đám người thấy Tưởng Đông Đình đang ngồi, cô hiểu được, “Tôi cự tuyệt trả lời các vấn đề của các người.”

“Vậy xin hỏi phẫu thuật thành công không?”

“Cô phẫu thuật cho Vạn Dục Ninh rốt cuộc có tâm tư gì?”

Hứa Tình Thâm cảm thấy buồn cười, miệng nhếch lên, “Tâm tư gì? Cô ta là người bệnh, tôi là bác sĩ, đương nhiên tôi muốn cứu mạng cô ta.”

“Nếu như vậy chúng tôi quan tâm nhất chính là phẫu thuật có thành công không?”

Một đám người bị vây ở chỗ này có người cố tình gây sự, Hứa Tình Thâm cũng không thiếu họ cái gì, cô giương mắt lên lần nữa, chợt thấy Tưởng Viễn Chu chỉnh tề từ xa đi tới, trong tay còn cầm một bó hoa, tư thế này là gì thế?

Đến trước mặt đám người, Tưởng Viễn Chu vỗ bả vai một người, “Nhường đường một chút.”

Người nọ quay đầu nhìn, giống như gặp sợ hãi, “Tưởng tiên sinh.”

Đôi mắt Tưởng Đông Đình nhanh chóng bi đóa hoa hồng đỏ chọc mù, Tưởng Viễn Chu đến trước mặt Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên ôm lấy eo cô, hôn một cái trên miệng cô.

Hứa Tình Thâm mù mờ, “Bẩn.”

Cùng lúc đó Vạn Dục Ninh bị đẩy ra, lão Bạch tiến lên, ngăn chặn trước mặt đám phóng viên, “Vạn tiểu thư còn đang hôn mê, hi vọng mọi người không cần chụp ảnh, ái dám động một phen tôi sẽ không khách khí.”

Tưởng Đông Đình đi qua, Vạn Dục Ninh bị đẩy qua người ông ta, trên mu bàn tay cô ta còn cắm dây chuyền nước, ánh mắt nhắm chặt, Tưởng Đông Đình giật mình tại chỗ, tầm mắt nhìn chằm chằm hướng giường bệnh rời đi.

Hứa Tình Thâm nhận bó hoa trong tay Tưởng Viễn Chu, trước mặt nhiều người như vậy có chút không tự nhiên, “Đi thôi.”

“Có mệt hay không?”

“Mệt quá, còn đói nữa”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô, “Trước đi thay quần áo, anh bảo lão Bạch đi chuẩn bị thức ăn.”

Đám phóng viên còn ào ào đi tới, Tưởng Viễn Chu giơ tay ngăn cản bọn họ đang nói chuyện, “Tối nay 7h tôi sẽ tiếp đãi phóng viên, đến lúc đó lại nói.”

Nói đùa, vợ anh đã mệt như vậy còn có thể phí thời gian với mấy người này sao?

Tưởng Viễn Chu ôm lấy bả va Hứa Tình Thâm đi về phía trước, Tưởng Đông Đình vẫn đứng tại chỗ, lúc Hứa Tình Thâm đi qua người ông ta, cô dừng bước, “Ba, phẫu thuật cực kì thành công, hết sức thành công, ngài nên chúc mừng con một tiếng có phải không?”

Biểu tình lúc này của Tưởng Đông Đình thật không phải nói một hai câu là có thể hình dung ra, sắc mặt ông ta trắng bệch, Vạn Dục Ninh sống lại không phải là chuyện xấu, dù sao ông ta bảo Vạn Dục Ninh uống thuốc là vì biết cô ta không thể cứu được nhưng Vạn Dục Ninh được cứu là vì Hứa Tình Thâm…

Tưởng Viễn Chu nhìn, “Hôm nay phẫu thuật không có mấy người biết làm sao có thể có nhiều phóng viên như vậy?”

Hai chân Tưởng Đông Đình như đeo chì, muốn chạy đi nhưng một chút sức lực cũng không có.

Sắc mặt ông ta thay đổi, khóe miệng giật giật, không biết nói gì, Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu, “Trên người thật là bẩn, em đi xử lý trước.”

“Được.”

Trong phòng Tưởng Viễn Chu, ở cửa sổ, đi vào liền cảm thấy được mùi hương thơm mát.

Trên bàn bày hộp đồ ăn tinh xảo, Hứa Tình Thâm đi tới, Tưởng Viễn Chu đưa bát đũa cho cô.

“Anh chưa ăn sao?”

“Nhìn em phẫu thuật anh cũng khẩn trương.”

“Đừng khẩn trương.” Hứa tình Thâm đói sắp muốn xỉu rồi, cô ngồi một bên ăn cơm vừa lắc đầu, “Em không khẩn trương.”

Người đàn ông cười nhẹ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, lão Bạch nhanh chóng đi tới.

“Tưởng tiên sinh, chuyện Tưởng thiếu phu nhân phẫu thuật đã truyền ra bên ngời rồi.”

“Vậy sao?” Khóe môi Tưởng Viễn Chu nhếch lên, “Vậy là Tưởng thiếu phu nhân nổi tiếng rồi hả?”

Lão Bạch không nhịn được cười nói, “Lần này ít nhiều nhờ ba ngài rồi.”

“Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn ông ta rồi.”

“Phóng viên nhất định là lão gia sắp xếp, nhưng mặc kệ Tưởng thiếu phu nhân có phẫu thuật thành công hay không, tin tức đều đã truyền ra ngoài rồi.”

Hứa Tình Thâm đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu để cho lão Bạch đi ra ngoài trước, cô không nói một tiếng, vùi đầu ăn cơm, Tưởng Viễn Chu nhìn cô, “Trong lòng có cảm tưởng gì?”

Cô lắc đuầ, ăn thêm nửa bát cơm, đồ ăn ở đó cũng không thèm để ý mà ăn, hai má phòng lên.

Tưởng Viễn Chu cảm thấy buồn cười, dù sao cô cũng là bông hoa Tinh cảng, đi ra ngoài có ai không nói cô là đại mỹ nhân? Hình tượng này, khí chất này nhưng Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp cười thì đã cảm thấy đau lòng không hiểu được.

Hứa Tình Thâm nhắm chặt mắt, đi vào giấc ngủ.

Tưởng Viễn Chu nghiêm túc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh cúi người, Hứa Tình Thâm hít thở đều đặn, bỗng nhiên bàn tay vỗ vỗ tay Tưởng Viễn Chu.

Nhanh như vậy đã mơ rồi.

Tưởng Viễn Chu định đứng dậy ôm cô lên giường, Hứa Tình Thâm động chân, cánh tay mở ra, miệng lẩm bẩm ra tiếng, “Tưởng Viễn Chu, muốn, em muốn…”

Cô chưa nói rõ muốn cái gì, nhưng đối với Tưởng Viễn Chu mà nói còn không rõ sao?

Cô muốn đương nhiên là muốn anh rồi.

Câu nói này của cô làm cho anh không chịu nổi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.