Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 268: Chương 268: Chương 213: Có một ngày có người thay thế được em sao?




(Chuẩn bị má nội lên sàn bà con ợ, ăn dưa bở ghê lắm)Sáu giờ tối.

Lão Bạch đến trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa phòng, bên trong không có một chút âm thanh, “Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh?”

Chiêu đãi phóng viên sắp xếp vào 7h nhưng lúc này Hứa Tình Thâm phải ra ngoài, nhưng cô vẫn muốn thu thập một chút, chuẩn bị đi.

Trong phòng không có động tĩnh gì, lão Bạch mở cửa đi vào, trên ghế sofa đã không còn bóng dáng Hứa Tình Thâm, ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng không có ở đây.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, nhanh chóng đến phòng nghỉ ngơi, lão Bạch gõ cửa lần nữa, “Tưởng tiên sinh.”

“Tưởng tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa.”

Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu ra, “Mấy giờ rồi hả?”

Tưởng Viễn Chu để trần nửa người trên, ngồi thẳng dậy, xoa xoa tóc, quần áo trên người Hứa Tình Thâm có chút lộn xộn, cô mới tỉnh ngủ được mấy phút, đầu mơ mờ màng màng, còn tưởng là ở nhà.

Nếu không phải ở nhà làm sao Tưởng Viễn Chu nhìn cô trừng mắt giống như con khỉ đây?

Lão Bạch ở bên ngoài trả lời, “Đã 6h rồi.”

Hứa Tình Thâm ngáp một cái, Tưởng Viễn Chu mở miệng, “Còn sớm, ăn tối rồi lại nói, chúng ta còn phải ngủ nữa.”

Còn ngủ?

Lão Bạch giật mình, “Tưởng tiên sinh, ngài đừng quên chuyện tiếp đón phóng viên.”

Tưởng Viễn Chu rốt cuộc cũng nhớ ra, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Để cho bọn họ chờ đi.”

“Tưởng tiên sinh, cái này… không tốt lắm đâu?”

“Có gì mà không tốt?”

Hứa Tình Thâm phủi người ngồi dậy, tóc tán loạn ở bên tai, chạm vào mặt ngứa cực kì, cô dùng tay cào cào mấy cái, “Lão Bạch, từ từ, tôi tới.”

Cuối cùng lão Bạch cũng chờ được nhân vật chính mở miệng. “Vâng, Tưởng thiếu phu nhân.”

Tưởng Viễn Chu hạ giọng, “Đi cái gì mà đi? Muộn cũng không sao?”

“Cái này không thể được, đây là cơ hội để em nổi tiếng, em không thể bỏ qua.” Hứa Tình Thâm nói xong nhấc chăn chuẩn bị đi xuống, Tưởng Viễn Chu vội vàng kéo tay cô, “Vậy muộn đến nửa tiếng cũng được, đứng dậy.”

“Em còn phải ăn mặc một phen.”

“Phẫu thuật này thành công sau này em còn có cơ hội biểu hiện, không thiếu một lần này…”

Hứa Tình Thâm đẩy tay anh, gương mặt đều là ý cười, “Đúng nha, nghĩ lại liền cảm thấy vui vẻ.”

Tưởng Viễn Chu thấy cô đi dép lê vào, anh đưa tay ôm lấy cô, “Là em nói em muốn anh.”

“Đừng nói hưu nói vượn.” Hứa Tình Thâm đi giày vào.

Tưởng Viễn Chu nhân lúc Hứa Tình Thâm đang ngủ đã đi tắm, anh nhấc chăn đi xuống, trong phòng nghỉ ngơi còn treo quần áo của Hứa Tình Thâm, cô đi tới lựa chọn, Tưởng Viễn Chu chống tay lên tủ quần áo, “Em không phải là người cầu danh lợi, lần này xem như em vui vẻ rồi.”

“Em muốn màu đỏ.” Hứa Tình Thâm không quay đầu nói.

“Nói chuyện đi.”

Hứa Tình Thâm cầm một bọ váy lông, “Cơ hội này không phải ba anh cho sao? Em phải quý trọng, nếu không thì thật có lỗi với người ta.”

Tưởng Viễn Chu bật cười, nghĩ đến bộ dáng Tưởng Đông Đình lúc ở ngoài phòng phẫu thuật, “Ông ta chắc chắn phẫu thuật này sẽ không thành công.”

“Nếu không thành công em cũng sẽ nổi tiếng.”

Tưởng Viễn Chu thấy cô muốn đi thay quần áo, anh kéo cô đến trước mặt mình, người đàn ông đưa tay nâng mặt cô, “Em lợi hại một chút cho anh xem.”

“Ừ, điểm ấy em thừa nhận, anh nói em lợi hại như thế nào?”

Tưởng Viễn Chu cúi người muốn hôn cô, Hứa Tình Thâm vội vàng quay mặt, đẩy anh ra, “Em vẫn là người phải nói chuyện, đừng để miệng em bị sưng lên.”

Lão Bạch vẫn chờ ở bên ngoài, hai người đừng bên trong dây dưa một hồi lúc này mới chịu đi ra ngoài.

Vạn Dục Ninh đưa ra khỏi phòng phẫu thuật vẫn chưa tỉnh lại, Tưởng Đông Đình vẫn chưa rời khỏi bệnh viện, quản gia đã tới mang theo thuốc buổi tối vần dùng, “Lão gia, nhanh về thôi.”

Tưởng Đông Đình giơ tay lên chỉ chỉ, “Nghe đi.”

“Cái gì?”

“Lần này Hứa Tình Thâm cực kì nổi bật, hoa tươi, vỗ tay, mọi thứ đều có.”

Quản gia nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tưởng Đông Đình, gật đầu, “Đúng vậy, nhắc tới cũng là Hứa tiểu thư có năng lực, không phải ói phẫu thuật này ai làm cũng không thành công sao?”

“Thật náo nhiệt, thật náo nhiệt.” Sắc mặt Tưởng Đông Đình lạnh lùng, giống như đang tới chỗ họp báo, “Dựa vào thành công lần này Hứa Tình Thâm đúng là có đủ mặt mũi.”

“Lão gia, ngài ngồi ở đây cũng không làm được gì, trở về thôi, cơm tối ở nhà đã chuẩn bị xong rồi.”

“Hứa Ngôn đâu?”

“Đang ngoan ngoãn ngồi chờ ở nhà.”

Tưởng Đông Đình đứng lên, “Tôi đi nhìn Dục Ninh.”

Vâng.

Quản gia đi theo Tưởng Đông Ddình tới trước cửa phòng bệnh, người của Tưởng Viễn Chu đứng canh ở bên ngoài, Tưởng Đông Đình đi về phía trước lại bị người ngăn lại.

“Làm cái gì?”

“Tưởng tiên sinh phân phó, trước khi Vạn tiểu thư chưa tỉnh lại ai cũng không thể đi vào.”

Tưởng Đông Đình lộ ra vẻ mặt không vui, “Tôi cũng không được sao?”

“Thật xin lỗi.”

Tưởng Đông Đình đứng ở cửa, không cam lòng rời đi, có một số việc phải ở trước mặt Vạn Dục Ninh hỏi cho rõ ràng.

Ông ta đứng không bao lâu thì Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm cũng tới đây, mới rời khỏi chỗ họp báo, sắc mặt hai người vui vẻ, nhìn thấy Tưởng Đông Đình đứng đó, Hứa Tình Thâm tiến lên chào hỏi, “Ba.”

Tưởng Đông Đình không lên tiếng, sắc mặt hết sức khó coi.

Tưởng Viễn Chu mở cửa, Hứa Tình Thâm nhún vai theo anh vào trong.

Vạn Dục Ninh vừa tỉnh lại, bên trong còn có hai hộ sĩ, thấy bọn họ đi vào vội vàng đứng dậy. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên ý bảo bọn họ không cần chào hỏi, “Người thế nào rồi?”

“Vạn tiểu thư vừa mới tỉnh lại chúng tôi liền liên lạc với ngài rồi.”

Hứa Tình Thâm nhanh chóng tiến lên, Vạn Dục NInh mở to mắt, tầm mắt nhìn xung quanh, cô ta vừa mới rời khỏi bàn phẫu thuật không lâu, Hứa Tình Thâm cũng lo lắng đề phòng, lần này thấy cô ta không có việc gì cuối cùng cô cũng hoàn toàn thở ra.

“Vạn Dục NInh, cô thấy được tôi sao?” Hứa Tình Thâm quơ tay trước mặt Vạn Dục Ninh.

Cô gái chớp mắt mấy cái, “Đây là đâu?”

“Tinh cảng.”

“Tôi…” Ý thức của Vạn Dục Ninh còn đang mơ hồ, “Tôi chết sao?”

Hộ sĩ bên cạnh trả lời, “Phẫu thuật đã thành công, Vạn tiểu thư, chúc mừng cô.”

Vạn Dục Ninh muốn khóc, chóp mũi chua xót, “Tôi còn sống sao?”

“Đúng thế, mạng của cô thật lớn.” Hứa Tình Thâm đứng thẳng lên, thấy tính mạng cô ta đã nắm chắc rồi, “Qua đêm nay nhất định không có việc gì rồi.”

Vạn Dục Ninh mở miệng, cô ta đã chắc chắn chết trên bàn phẫu thuật, cổ họng không nhịn được mà động, ánh mắt cô ta nhìn cửa sổ, trời đã tối, nhưng không quan hệ, nhưng trong mắt cô ta như nhìn thấy mặt trời, đó là ánh sáng như lóe ra từ tận đáy lòng.

“Vạn Dục Ninh, chúc mừng cô.”

Vạn Dục NInh thu hồi tầm mắt, nhìn Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông đứng dậy nhìn Hứa Tình Thâm đầy mệt mỏi, “Đi thôi, em mệt cả một ngày rồi, cơm tối còn chưa ăn.”

“Đêm nay em không về, em muốn ở lại trực, sáng mai ngủ tiếp.”

“Như vậy sao được?” Đương nhiên Tưởng Viễn Chu không đồng ý, “Đi ăn cơm tối trước rồi nói.”

Hứa TìnhThâm gật đầu, dặn dò hộ sĩ mấy câu chuẩn bị rời đi. Cô nhìn thấy Tưởng Đông còn đứng đó, nhân tiện nói một câu, “Ba, ngài có đi ăn cơm luôn không? Cùng đi đi?”

Tưởng Đông Đình cũng không nghĩ trả lời lại cô, ông ta tiến lên ánh mắt nhìn Vạn Dục Ninh nằm trên giường bệnh, “Các người đi đi, tôi còn muốn đợi, nhìn xem tình huống của Dục NInh một chút.”

Nhưng Vạn Dục Ninh nghe xong sắc mặt cứng đờ.

Tầm mắt cô ta nhìn về bình nước biển treo trên đỉnh đầu, hiện tại cô ta khó khăn lắm mới sống lại, phẫu thuật đã thành công, bỗng nhiên cô ta sợ chết, hết sức sợ chết, cô ta muốn sống.

Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm rời đi, cánh tay Vạn Dục Ninh cử động phại phát hiện không có một chút sức lực.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.