Điều này cô ta càng hoảng loạn, cô ta sợ Tưởng Đông Đình ở lại sẽ gây bất lợi cho cô ta, dù sao… Không phải ông ta không nghĩ tới muốn cô ta uống thuốc.
“Không… không cần.” Vạn Dục Ninh cử động tay, mắt thấy hai người đi ra ngoài.
Tưởng Đông Đình chắn mất tầm mắt của cô ta, “Dục Ninh, cuối cùng con cũng tốt rồi, phẫu thuật thành công, ruốt cuộc trái tim ta cũng hạ xuống được rồi.”
Tưởng, bác Tưởng sẽ gây bất lợi cho em.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm nghe vậy không nhịn được nhìn Tưởng Đông Đình ở bên cạnh.
Tưởng Đông Đình không nghĩ Vạn Dục Ninh có thể nói ra lời nói như vậy, ông ta nhíu mày, “Vạn nha đầu, con nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi không chết trên bàn phẫu thuật nhất định ông sẽ không từ bỏ ý dồ, ông sẽ không bỏ qua cho tôi…”
Tưởng Viễn Chu nghe Vạn Dục NInh nói như vậy, anh tiến lên mấy bước cúi người đến trước mặt cô gái, “Vì sao lại nói như vậy?”
“Ông… ông ta cho em hai viên thuốc để cho em uống hết, nói phẫu thuật của em không thành công sẽ để cho em kéo Hứa Tình Thâm làm đệm lưng. Nhưng mà em không uống, em muốn sống, em muốn liều mạng thử…” Vạn Dục Ninh nói một hơi xong mệt quá đành nhắm mắt lại, miệng không ngừng nói, “Em thật sự không chết, không chết…”
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Tưởng Đông Đình.
Gương mặt Tưởng Viễn Chu đầy lửa giận, nhưng cuối cùng trong mắt là không thể tin, “Ông muốn hại chết Vạn Dục Ninh?”
“Vạn nha đầu, con hồ đồ có phải không?” Tưởng Đông Đình khong chịu thừa nhận, “Ta khi nào thì đưa thuốc cho con?”
“Hai viên thuốc kia em vẫn còn giữ.” Ngón tay Vạn Dục Ninh giật giật, “Để ở trong ngăn kéo, dùng khăn tay bọc lại.”
Hộ sĩ nghe thế mở tủ đầu giường ra, tìm được bao tay như lời Vạn Dục Ninh nói. Cô ta đưa đồ trong tay cho Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm vừa nhìn, viên thuốc màu trắng còn ghi tên, cô nhìn chằm chằm, Tưởng Viễn Chu khẽ hỏi, “Là thuốc gì?”
Ngón tay Hứa Tình Thâm cầm viên thuốc run run, cô thả thuốc vào trong khăn tay, “Vạn Dục Ninh, cô thật may mắn, một khi viên thuốc này bị cô ăn đi vào ai cũng không cứu được cô, vậy thì cô chết một cách vô ích rồi.”
Đáy mắt Tưởng Viễn Chu như đáy hồ sâu từng tầng nhấc lên, Hứa Tình Thâm nắm chặt hai viên thuốc, “Đến lúc đó máu của Vạn Dục Ninh xuất hiện chướng ngại, một khi xuất huyết nhiều đó chính là một chút cơ hội cũng không có rồi.”
“Tôi không nghĩ tới ông hại bọn tôi, dù cô ta có chết ở trên bàn phẫu thuật thì ông còn mong tôi muốn làm gì Hứa Tình Thâm hả?”
Tưởng Đông Đình tức giận, khóe miệng giật giật, Vạn Dục Ninh che mắt, không dám nhìn ông ta.
Tưởng Viễn Chu vẫn còn tức giận, “Cho nên, ông gọi phóng viên tới, muốn để cho mọi người biết Tình Thâm làm phẫu thuật thất bại sao? Người ngoài đều biết quan hệ trước kia của tôi và Vạn Dục Ninh thì như thế nào? Ông vẫn muốn để cho Hứa Tình Thâm đội cái mũ hiềm nghi giết người sao?” Tưởng Đông Đình cũng không giải thích được gì, “Hiện tại nhìn Vạn nha đầu sống lại so với các ngươi ta còn cao hứng hơn.”
“Cao hứng?” Tưởng Viễn Chu cười lạnh, “Chúng tôi nói có hy vọng nhưng ông cứ không tin, nếu Vạn Dục Ninh nghe xong lời của ông, hiện tại cô đã sớm chết rồi! Dù phẫu thuật có thất bại tôi cũng sẽ không nói một lời không tốt với Hứa Tình Thâm, cô ấy là bác sĩ, cô ấy không phải là đao phủ, cô ấy chỉ biết cứu người.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình.
Lão Bạch sắp xếp cho phóng viên ăn cơm, anh ta đi vào bệnh viện, xa xa nghe được Tưởng Viễn Chu phát hỏa, anh ta nhanh chóng đi vào, Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn qua mọi người rơi trên người anh ta.
“Lão Bạch, anh đến thật đúng lúc.”
“Tưởng tiên sinh , có gì phân phó?”
“Sau này chuyện Tinh cảng không cần ông phải quan tâm, bệnh viện cũng không cho phép đi vào. Còn có tôi thấy ba tôi cũng nhiều tuổi rồi, thân thể lại không tốt, sau này cố gắng đừng ra ngoài, để cho người canh chừng bên chỗ Tưởng gia.”
Vâng.
Tưởng Đông Đình nghe vậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tưởng Viễn Chu, “Như thế nào, anh muốn giam lỏng tôi?”
“Không phải ông làm những thứ này tự xưng là muốn tốt cho người khác không phải sao? Tôi cũng vì muốn tốt cho ông, tôi sợ ông ra ngoài vất vả bị tổn thương thân thể.”
Tưởng Đông Đình tức giận đến run lên, “Anh dám….”
“Có gì mà tôi không dám?” Tưởng Viễn Chu ra hiệu cho lão Bạch ý bảo đi sắp xếp, “Sắp xếp đi.”
“Vâng, Tưởng tiên sinh.”
“Chúng ta đi.” Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm, đưa cô đi ra ngoài.
Cơm tối ăn ở bên ngoài bệnh viện, ăn được một nửa thì lão Bạch đi qua, “Tưởng tiên sinh, đã sắp xếp xong, cũng đã cho người đưa lão gia về nhà.””
“Ừ, ngồi xuống ăn đi.”
Lão Bạch kéo ghế, nhìn gương mặt Húa Tình Thâm có chút mệt mỏi, “Tưởng thiếu phu nhân, còn chưa chúc mừng ngài một tiếng, phẫu thuật thành công rồi.”
“Cảm ơn.” Hứa Tình Thâm cảm thấy tâm trạng có chút nặng nề, “Phẫu thuật thành công, đó chính là chuyện cực tốt, nhưng mỗi ngày bệnh viện có nhiều phẫu thuật như vậy gặp phãi phẫu thuật chịu bó tay cũng rất nhiều.”
Đây là sinh mệnh, có đôi khi cong người là ngoan cường nhất nhưng có đôi khi lại cực kì yếu ớt.
Trên đường về bệnh viện, lão Bạch đi đằng trước, Hứa Tình Thâm đi phía sau Tưởng Viễn Chu.
Hai bóng dáng kéo thật dài, chồng vào một chỗ, Tưởng Viễn Chu đưa tay kéo tay cô.
“Ba anh đúng là điên rồi.”
“Ông ta cho rằng Vạn Dục Ninh có thể là cái gai thứ hai trong lòng chúng ta.”
Giống như Tưởng Tùy Vân năm đó, dù Vạn Dục Ninh có phẫu thuật thất bại thì kết quả điều tra ra đều đổ lên đầu Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu có thể đối đãi với cô như hai năm trước sao?
Tưởng Đông Đình muốn thử một chút, Hứa Tình Thâm lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Con ngươi Tưởng Viễn Chu tối sầm nhìn về nơi xa, “Có thể ai cũng nghĩ em sẽ không thành công.”
“Vậy còn anh?”
“Ở trong lòng anh, chỉ cần em làm phẫu thuật đều sẽ thành công.”
“Tưởng Viễn Chu, miệng anh có cần phải ngọt như vậy hay không?”
Người đàn ông dừng bước, đưa môi về phía cô, “Em nói đúng, miệng của anh ngọt, nếm thử một chút.”
Hứa Tình Thâm bật cười, đẩy mặt anh ra, lão Bạch quay đầu nhìn, chỉ có thể xem như không nhìn thấy, nhanh chóng xoay mặt đi.
Di động trong túi vang lên, Hứa Tình Thâm đẩy mặt Tưởng Viễn Chu sang một bên, không cho a có cơ hội hon, cô lấy điện thoại ra, áp lên tai, “Alo?”
“Tình Thâm.”
“Ba.”
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người, Hứa Vượng ở trong điện thoại hỏi mấy câu tình hình gần đây của Hứa Tình Thâm.
“Con rất tốt, mới ăn cơm tối xong, mọi người thì sao?”
“Ba cũng đã ăn, Tình Thâm, ngày mai con có rảnh không?”
“Ngày mai sao? Có chuyện gì ạ?”
Hứa Vượng cười hề hề nói, “Minh Xuyên muốn dẫn bạn gái, mẹ con đã chọn khách sạn rồi, muốn hỏi con và Viễn Chu có rảnh không?”
Hứa TìnhThâm nghe vậy, khóe môi nhếch lên,”Rảnh, con sẽ tới.”
“Được được được, bá bảo Minh Xuyên gửi địa điểm ăn uống qua cho con.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm cắt đứt trò chuyện, Tưởng Viễn Chu tiến lên, “Em trai em muốn dẫn bạn gái về nhà hả?”
“Đúng thế, tiểu tử này…” Hứa Tình Thâm để điện thoại vào túi, “Lần trước em hỏi qua thằng bé, nó đưa ảnh chụp cho em, bộ dáng rất xinh đẹp.”
“Ngày mai anh đi với em.”
“Ừ, được.”
Đêm nay Hứa Tình Thâm ở lại bệnh viện, Tưởng Viễn Chu cũng không trở về, giữa trưa Hứa Tình Thâm kiểm tra các phòng sau đó thay đổi quần áo đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài.
“Ăn cơm ở đâu?”
Hứa TìnhThâm đưa di động tới trước mặt anh, “Chỗ này.”
Người đàn ông nhìn qua, “Quán cơm Hồ Nam sao?”
“Đúng thế.”
“Em gửi lại địa chỉ cho em trai em, chúng ta đến Đắc Nguyệt Lâu.”