Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 270: Chương 270: chương 213 -3: Tiếp




Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn,”Không cần, chắc chắn là mẹ đã đặt khách sạn rồi, thực lực kinh tế như thế nào thì chọn chỗ như vậy, em tin vào ánh mắt của Minh Xuyên, cô gái kia có lẽ không ham giàu…”

“Nhưng ít nhất có thân phận của chúng ta ở đây, nếu anh là anh rể của Minh Xuyên vậy anh phải sắp xếp chu đáo.”

“Thôi…”

“Em gọi hay là anh gọi đây?”

Hứa Tình Thâm không lay chuyển được anh, “Được rồi.”

Cô nhắn tin cho Minh Xuyên, bỗng nhiên nhìn Tưởng Viễn Chu, “Anh nói anh là gì của Minh Xuyên?”

“Anh rể.” Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô, “Như thế nào, không đúng sao?”

Cô làm sao dám nói không đúng, lời từ trong miệng Tưởng tiên sinh nói ra tất nhiên đều đúng.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tới Đắc Nguyệt lâu trước, gọi xong đồ ăn không bao lâu sau thì người nhà họ Hứa tới.

Hứa Minh Xuyên dẫn Hạ Manh tới, “Manh Manh, đây là chị gái và anh rể của anh.”

Hạ Manh có gương mặt đáng yêu, đôi mắt đặc biệt có thần, “Chị tốt, anh tể tốt.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm dâng lên sự kích động khó hiểu, “Nhanh, ngồi nhanh thôi.”

Cảm giác đó giống như con trai của mình mang con dâu về nhà, Hứa Tình Thâm không nhịn được cảm thấy buồn cười. Người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Triệu Phương Hoa nhìn ghế lô trước mắt, thật là lướn, nếu muốn sắp xếp thật nhiều mà nói có lẽ có thể sắp được mấy bàn, chỉ là nơi lớn như vậy cứ không chia ra càng có vẻ phô trương.

Hứa Minh Xuyên kéo tay Hạ Manh, hận không thể từng giây từng phút ở cùng một chỗ.

Người phục vụ rót rượu và đồ uống cho mọi người, Triệu Phương Hoa không nhịn được mà xem xét con dâu tương lại, đây là lần đầu tiên gặp mặt, Triệu Phương Hoa cười tít mắt nói, “Manh Manh, ba mẹ con làm gì?”

“Ba con là người lái xe công cộng, mẹ là giáo viên tiểu học.”

Có mẹ là giáo viên tiểu học? Hình như không tệ lắm.

Triệu Phương Hoa chưa động đũa, tiếp tục hỏi, “Ở trường học nào? Trường nổi tiếng sao?”

“Mẹ.” Hứa Minh Xuyên khẩn trương nhìn cô, “Ăn cơm đi.”

Triệu Phương Hoa than thở, “Nếu như trường tốt không phải càng tốt hơn sao? Tương lai con của các con sau này còn có thể vẻ vang đấy…”

Hạ Manh nhếch miệng cười, “Là tiểu học.”

“Như vậy à…”

Hứa Tình Thâm sợ cô gái nhỏ cảm thấy xấu hổ, ngăn chặn đề tài.

Hứa Vương nói chuyện rất ít, Tưởng Viễn Chu lại không quan tâm đến chuyện này, dù sao cũng không phải em trai mình, lại nói lần đầu tiên bạn gái nhà người ta đến nhà cũng chỉ là làm quen mà thôi.

Tưởng Viễn Chu gắp thức awnc ho Hứa Tình Thâm, cô ăn rất ít, hôm nay ngược lại nói rất nhiều, nói với Hạ Manh mãi không xong.

Triệu Phương Hoa muốn xen mồm như các cô nói chuyện, có việc bà ta nghe không hiểu, rất khó ngừng lại, Triệu Phương Hoa vội vàng mở miệng, “Hạ Manh, nhà con ở đâu?”

“Khu Kim Phổ.”

“Khu Kim Phổ? Chỗ đó không phải là nội thành đúng không?”

Hạ Manh hạ đũa, “Vâng,không tính là nội thành.”

“Cái gì mà không tính, gần như là ngoại thành, tôi đã tới một lần, tàu điện ngầm chưa có, vô cùng bất tiện.”

Sắc mặt Hạ Manh thay đổi nhưng vẫn nói tiếp, “Đúng thế, là bất tiện cho nên hiện tại con thuê phòng ở bên ngoài.”

“Mẹ, chờ chúng con kết hôn sau không phải sẽ thuận tiện hơn sao?”

Triệu Phương Hoa nhìn cô gái đối diện, bố dáng rất vui, nhưng còn có thể ăn cơm được sao? Con trai bà ta thật là, không gì lại chọn vùng ngoại thành, nhưng nhìn bộ dạng Hứa Minh Xuyên, nếu bà ta thật sự phản đối xem ra không có ích gì.

“Con đứa nhỏ này, vậy sau này còn phải về nhà vợ nữa chứ? Đường về nhà lái xe tốn không ít thời gian.”

Hạ Manh nắm chặt tay, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm nhìn nhau, Hứa Tình Thâm muốn mở miệng, Tưởng Viễn Chu liếc mắt ra hiệu cho cô.

Lời trong miệng cô nuốt trở về, Hạ Manh nhìn váo ánh mắt Triệu Phương Hoa, “Dì à, ba mẹ con là người rộng mở, bọn họ đều nói chờ sau khi con kết hôn bọn họ sẽ đến thăm con, cho nên con và Minh Xuyên đã thương lượng muốn mua nhà lớn một chút.”

“Cái gì?” Triệu Phương Hoa nghe thế trừng mắt nhìn con trai, “Chuyện mua nhà các con đã thương lượng sao?”

“Vâng, mấy ngày trước có đi xem qua, mới dự định chọn chỗ 139 m2…”

“Ai nói chúng ta phải mua nhà hả?”

Hạ Manh có chút không thể chịu nổi, “Con và Minh Xuyên đều có tiền tiết kiệm, có thể đi vay.”

“Cái này không được, chúng ta có nhà không cần phải mua.”

Hạ Manh không nghĩ tới mới lần đầu gặp mặt khẩu khí của Triệu Phương Hoa lại như vậy, Hứa Minh Xuyên cũng có chút tức giận, “Mẹ, cuộc sống sau này là của chúng con, hôm nay có thể không nói chuyện này có được không?”

“Đúng thế.” Hứa Vương giữ chặt tay bà ta, “Bớt tranh cãi đi.”

Sắc mặt Hạ Manh đỏ bừng, cũng không chịu thua, “Dì, ngài nói ngài có nhà của mình, xin hỏi nhà lớn sao?”

“Ở đủ là được?”

“Nhà mấy phòng vậy?”

Triệu Phương Hoa hừ lạnh, “Ba phòng.”

“Minh Xuyên và bà ngoại ở cùng nữa có phải không?” Hạ Manh nói xong đứng lên, đưa tay muốn cầm túi đi ra.

Cũng khó trách, dạng người như Triệu Phương Hoa này ai cũng không chịu nổi, Hứa Minh Xuyên sốt ruột đứng dậy, giữ chặt tay cô ta, “Manh Manh, đừng như vậy.”

“Đợi một chút…” Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tưởng Viễn Chu cũng lên tiếng, “Chuyện nhà cửa các người không cần lo, tôi chịu.”

Hứa Minh Xuyên ngẩn ra, nói, “Anh… anh rể.”

Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, tiểu tử này, ngược lại nhanh nhẹn, “Cửu Long Thương của tôi không có ai ở, trước kia đã nói đưa cho cậu, ngày mai cậu và ba mẹ có thể chuẩn bị qua đó, biệt thự kia nhiều phòng, còn có nhà lớn, Minh Xuyên, chỉ cần mọi người vui vẻ là được, chuyện nhà cửa các người không cần lo.”

Hứa Minh Xuyên kéo tay Hạ Manh nhanh chóng ngồi xuống, Triệu Phương Hoa vừa nghe chuyện nhà cửa đã định, vui vẻ nhướn mày, “Đúng thế, đúng thế, con còn có anh rể mà, mẹ đã nói không mua nhà, đồ dùng nhà chúng ta không cần mua.”

Một vừa cơm cứ như vậy mà trôi qua.

Ra khỏi Đắc Nguyệt lâu, Hứa Minh Xuyên mang theo Hạ Manh và người nhà họ Hứa rời đi. Hứa Tình Thâm lên xe, Tưởng Viễn Chu tự mình lái xe trở về, anh không nhịn được cười lên, “Tình Thâ, thù trước kia của em, sau này có người báo cho em rồi.”

“Có ý gì?”

“Con dâu này của Hứa gia không phải là quả hồng mềm, sau này mẹ em sẽ không có ngày lành rồi.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy nhíu mày, “Nói như vậy, Minh Xuyên…”

“Loại chuyện này chúng ta có quan tâm cũng vô dụng, chuyện tình cảm là hai người bọn họ, Minh Xuyên yêu cô ta là được rồi, lại nói, mẹ em như vậy em có thể đảm bảo một cô con dâu, có thể ở chung tốt với bà ta sao?”

Điểm này đúng là không thể đảm bảo.

Tưởng Viễn Chu nghiêng người, kéo dây an toàn bên cạnh.

Anh nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng một cô gái vừa đi qua cách đó không xa. Anh bình tĩnh, nhìn cô gái kia giơ tay đi qua, Tưởng Viễn Chu thắt dây an toàn lại, khi nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng kia đâu nữa rồi.

“Làm sao vậy?” Thấy anh còn chưa lái xe, Hứa Tình Thâm đành hỏi.

“Anh vừa nhìn thấy một người… Trông rất giống với em.”

“Nói bậy bạ gì đó?” Hứa Tình Thâm lơ đễnh, “Em lại không có chị em.”

Tưởng Viễn Chu khởi động xe, Hứa Tình Thâm dựa vào phía sau, ánh mắt nhìn sườn mặt người đàn ông, “Không phải anh sẽ nhầm người khác với em đấy chứ?”

Người đàn ông cười ra tiếng.

“Không cho cười.” Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy, “Nếu có người phụ nữ cực kì giống em, anh có cảm thấy cảm giác tươi mới không? Có thể cảm thấy người khác có thể thay thế được em không?”

Lời editor: Bà con đọc đến đây có thấy cực phẩm trong hàng cực phẩm không, 1 bà mẹ kế tiêu chuẩn mẹ kế, bái phục luôn, chả ra cái gì mà đòi hỏi này nọ, sau này còn quá đáng hơn nhiều, chả hiểu sao mụ vẫn có thể sướng được, thật là không đáng chút nào, điển hình xấu người xấu tính, ta chỉ muốn Hạ Manh PK bà ta thật nhiều vào.

(Lại nói có bà cô thích ăn dưa bở ảo tưởng làm cô bé lọ lem bà con ợ, bà con hóng nhaaa)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.