Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 271: Chương 271: Chương 214: Tưởng Viễn Chu, bình an trở về có được không?




Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dáng của Hứa Tình Thâm, “Em đang nói trên đời này có ai có gương mặt giống hệt em hay không?”

“Có lẽ có, có lẽ không.” Hứa Tình Thâm lại gần anh, “Nhưng không thể nói chính xác được, có lẽ có mặt nào đó giống em sao? Chẳng hạn như anh nói, cảm giác.”

“Dù cho cảm giác giống nhau người nọ cũng không phải là em.”

Hứa Tình Thâm chỉ thuận miệng hỏi cô cũng không tin, trên đời này mọi người là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể giống hệt ai.

“Chuyện Cửu Long Thương, tại sao anh không thương lượng với em?”

Tưởng Viễn Chu ấn nhẹ chân ga, xe chạy ra ngoài, “Trước kia anh đã nói qua Cửu Long Thương là cho Hứa Minh Xuyên.”

“Em nhớ anh đã nói Cửu Long Thương là để cho Tưởng thiếu phu nhân tương lai.”

Người đàn ông nhếch môi, “Tưởng thiếu phu nhân ở đâu nơi đó là nhà của chúng ta, nhà có thể chuyển, lại nói, Cửu Long Thương xảy ra nhiều chuyện như vậy đối với em mà nói sẽ cảm thấy không thoải mái, em trai em cần nhà, nơi đó rất tốt, hôm nao anh sang tên Cửu Long Thương cho cậu ấy.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm bác bỏ, “Đừng sang tên, để cho nó ở là được rồi.”

“Tình Thâm.” Tưởng Viễn Chu nắm tay Hứa Tình Thâm, “Cho cậu ấy ở vậy thì không phải là nhà của cậu ấy, trong lòng ai cũng muốn một cảm giác an toàn.”

“Nhưng mà.” Hứa Tình Thâm nhíu mày, không nói nên lời, Tưởng Viễn Chu hiểu được, Cửu Long Thương có vị trí tốt như vậy, một tòa biệt thự là vô giá, “Không cần nhưng nhà này là cho Hứa Minh Xuyên chứ không phải cho mẹ của cậu ấy, cho nên em không cần phải xoắn xuýt.”

Hứa Tình Thâm nhếch môi, không biết Tưởng Viễn Chu nghĩ tới cái gì hay không bỗng nhiên cười ra tiếng, “Để cho ba mẹ em qua đó ở biết không?”

“Mẹ em đã ngang ngược nửa đời người, nghĩ đến cuộc sống sau này của bà ta anh có thể không cười được sao?”

“Anh là nói bạn gái Minh Xuyên sao?”

Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay Hứa Tình Thâm, từ từ thu liễm nụ cười lại, anh nhìn Hứa Tình Thâm một cái, “Trước kia em ở chỗ bà ta chịu nhiều khổ sở như vậy, ông trời đối với ai cũng công bằng, dù bà ta là mẹ trên danh nghĩa của em nhưng cũng không xứng để hưởng thụ những thứ này.”

“Không, không được.” Hứa Tình Thâm theo bản năng mở miệng, “Minh Xuyên phải làm sao bây giờ?”

“Cái này thì phải hỏi Minh Xuyên rồi, Hạ Manh có yêu cậu ấy hay không, cậu ta có yêu cô gái này nhiều hay không? Nếu là yêu ai cũng không thể tách, anh chỉ làm trách nhiệm của người anh rể mà thôi, giải quyết vấn đề nhà cửa cho họ, còn lại bọn họ tự mình làm.”

Hai tay Hứa Tình Thâm nhắm chặt, sau đó vỗ nhẹ hai lần, cô cũng thật là, xem Hứa Minh Xuyên như con trai mình, có một số việc quan tâm cũng không được.

Tưởng gia

Tưởng Đông Đình ngồi trên sân thượng, từ xa nhìn lại, ngoài cửa có người canh giữ, quản gia đi tới bên cạnh ông ta, “Lão gia, ngài phải uống thuốc rồi.”

“Ai mà ngờ tới hiện tại tôi giống như một tù nhân?”

“Tưởng tiên sinh nhất thời tức giận, chờ cậu ấy hết giận là thôi.”

Tưởng Đông Đình đánh vào lan can, “Chờ nó nguôi giận? Rốt cuộc Tưởng gia này ai mới là chủ đây?”

Lúc còn trẻ cường thế đã quen, hiện tại quyền lực bị cướp đoạt hết, Tưởng Đông Đình rất không cam lòng, còn cảm thấy cực kì vô lực, “Sau khi Hứa Ngôn rời khỏi dây có liên hệ với bên này hay không?”

“Có liên hệ, gọi điện thoại qua đây.”

“May mắn hôm qua để cô ta rời đi trước, nếu không cô ta cũng bị nhốt ở chỗ này rồi.”

Quản gia nhìn ra vườn, “Đứa nhỏ Hứa Ngôn này cực kì thông minh, Tưởng tiên sinh yên tâm, cô ta là người làm được việc.”

“Lòng người không ai nói chính xác được, tôi là vì tốt cho Vạn Dục NInh, cô ta ngược lại câu nói đầu tiên là bán đứng tôi.”

“Lão gia, nếu người hiện tại không làm được gì, ngài cũng đừng hao phí tâm tư, buông lỏng nghỉ ngơi một chút.”

Hôm qua ở bệnh viện, thái độ của Tưởng Viễn Chu hết sức cường ngạnh, bảo lão Bạch sắp xếp người qua trông coi Tưởng gia. Tưởng Đông Đình cảm thấym ay mắn, ông ta đã gọi điện thoại bảo Hứa Ngôn đi trước, cũng mang hy vọng của ông ta đi rồi.

Sân huấn luyện.

Thới tiết này lại là buổi chiều, mùa đông đã qua đi, nhiệt độ hôm nay có chút khác thường, người nhúc nhích một chút đx cảm thấy mồ hôi.

Phó Lưu Âm một mình đi theo Mục Kình Sâm huấn luyện, một người một gậy, hai tay Phó Lưu Âm nắm chặt, thân thể thẳng tắp, cánh tay không còn sứ, mồ hôi theo hai má chảy xuống.

Mục Kình Sâm cầm roi mềm trong tay, nhìn cô chằm chằm, “Không được buông tay.”

Phó Lưu Âm thật sự không thể chịu được nữa, cô cắn chặt môi, ánh mắt nhắm lại.

“Không cần cắn miệng của mình.”

Lúc này Phó Lưu Âm làm sao có thể nghe lời được chứ? Ngón tay trắng bệch không còn chút sức lực, Mục Kình Sâm ngẩng đầu, lại nói, “Tôi nói, không cho cô cắn miệng của mình.”

“Tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Cô như vậy còn muốn tham gia khảo hạch?”

Phó Lưu Âm mở mắt, liều mạng dùng hết sức lực, Mục Kình Sâm nghiêm túc nhìn cô, môi dưới của cô bị cắn hỏng. Đôi mày kiếm hẹp dài của anh nhíu lại, dùng roi mềm chỉ chỉ đùi Phó Lưu Âm, “Mở miệng.”

Một roi này thật ra không làm gì nhưng thân thể Phó Lưu Âm căng lên, một lực mạnh cô không thể chịu nổi được rồi.

Tay cô buông lỏng, người muốn ngã xuống, Mục Kình Sâm đứng đó, đưa tay ôm chặt cô, một tay kẹp cô dưới nách.

Anh đi nhanh về phía trước, sắc mặt Phó Lưu Âm đỏ bừng, trái tim bùm bùm nhảy dựng, cô cảm thấy thể lực của minh hết rồi. Cô há miệng cảm thấy khó chịu, lại bị Mục Kình Sâm mang đi, “Tôi buồn nôn.”

“Vậy cô nôn đi.”

“Thả tôi xuống.”

Mục Kình Sâm lên lầu, mở cửa, đi về phía trước mấy bước lúc này mới thả Phó Lưu Âm xuống.

Cô choáng váng cả đầu, bước chân lảo đảo, chân đụng phải mép giường, cô đặt mông ngồi xuống, cảm thấy còn chưa đủ, cả người mềm giống, nằm trên giường lớn.

Mục Kình Sâm từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào cô, “Không phải trước kia nhận mình rất lợi hại sao? Tuyệt đối có thể chống đỡ đến cuối cùng?”

Phó Lưu Âm miệng đắng lưỡi khô cảm thấy cực kì khát nước, cô muộn động người thì thấy một bóng đen đè xuống, hai tay người đàn ông chống hai bên người cô, “Còn muốn tiếp tục sao?”

“Tôi cho rằng.”

“Cho rắng thế nào?”

“Anh cố ý nhằm vào tôi, cố ý cho tôi đẹp mặt.”

Mục Kình Sâm nghe lời này đưa mắt nhìn cô, “Cô cảm thấy người khác chịu huấn luyện còn thoải mái hơn cô có phải không?”

“Nhưng ít rả huấn luyện viên khác sẽ không xằng bậy như anh.”

“Bọn họ không hiểu cô bằng tôi.” Mục Kình Sâm cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, “Bằng cánh tay nhỏ bé này của cô, không huấn luyện thêm cho cô, ai cũng có thể bóp nát nó.”

Phó Lưu Âm không nói gì, thở hổn hển, còn chưa khôi phục lại ngón tay Mục Kình Sâm đẩy cằm cô, “Muốn tiếp tục sao?”

“Tôi không muốn bắt đầu lại phải buông tha.”

Miệng cứng rắn như vậy.

Mục Kình Sâm đứng dậy, sau đó nằm bên cạnh Phó Lưu Âm, cô gái thấy vậy nhanh chóng đứng dậy.

Anh gối hai tay ra sau đầu, nhướn mắt lên, “Ra ngoài đứng, tư thế quân đội, lúc tôi tỉnh ngủ cô hãy vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.