“Đứng tư thế quân đội thì có ích gì?” Phó Lưu Âm nhìn anh, “Đứng đó không thể nhúc nhích, có thể làm cho cơ thể của tôi khỏe mạnh hơn sao?”
“Như thế nào? Ngang nhiên vi phạm mệnh lệnh của tôi sao?”
Phó Lưu Âm không cam lòng, nhưng không cam lòng cũng chỉ có thể nuốt trở về, Mục Kình Sâm nói là mệnh lệnh, mọi người ở sân huấn luyện gồm cả cô đều phải nghe theo.
Cô đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó đứng ở cửa không nhúc nhích.
Trong phòng không có một chút động tĩnh, Phó Lưu Âm ngay cả ngụm nước cũng chưa uống, lúc này đứng đó cả người lung lay như sắp đổ.
Một lần đứng này đứng cả buổi chiều.
Đợi đến lúc Mục Kình Sâm ra cửa, Phó Lưu Âm đã không chịu nổi, thân thể dựa vào vách tường, chỉ là hai chân vẫn thẳng không chịu ngồi xuống.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, “Về phòng.”
Phó Lưu Âm nhấc chân, nhưng cả người không còn sức lực, Mục Kình Sâm cười lạnh, để cho cô thể hiện, “Đi tắm trước đi, sau đó xuống ăn cơm tối.”
ừ.
Mục Kinh Sâm ở dưới tuần tra, ăn qua cơm tối không đợi được Phó Lưu Âm đã đi lên.
Mấy ngày gần đây buổi tối còn phải tập huấn, các giáo quan mới nghỉ ngơi một lúc liền kéo nhau ra sân, có mấy súng bắn nước chuyên dụng đang hướng về đám người phía dưới.
“Thả nước.”
Máy bắn nước phun nước cực kì hung mãnh, bùn trên mặt đất bị nước làm cho ướt đẫm, nhanh chóng bắn lên người, quần áo huấn luyện bị dính đầy nước bùn đọng, thậm chí trên đầu đều là bùn, ngay cả mặt cũng không nhìn rõ.
Mục Kình Sâm bước lên lầu, đẩy cửa đi vào, không nhìn thấy người trên giường, anh đi vào, cả căn phòng lớn như vậy không có bóng dáng Phó lưu Âm.
“Phó Lưu Âm.”
“Mục soái.” Người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, đi tới.
“Cô ấy đi đâu?”
“Đi ra ngoài rồi, nghe nói là ăn cơm tối.”
Mục Kình Sâm cầm lấy roi mềm trên tủ đầu giường, đôi ủng quân nhân giẫm xuống bước nhanh xuống lầu.
Chỗ ăn cơm đã đóng cửa từ lâu, sân huấn luyện lớn như vậy, muốn tìm một mình Phó Lưu Âm sợ là khó khăn. Trong lòng Mục Kình Sâm có chút lo lắng, đưa mắt nhìn xung quanh, nếu Phó Lưu Âm muốn dựa vào bản thân chạy đi thì không có khả năng, nếu như vậy cô ấy có thể đi đâu?
Mục Kình Sâm dùng tay phải cầm roi mềm giơ tau lên gõ gõ lòng bàn tay.
“Mục soái.” Một huấn luyện viên đi tới canh anh, “Đêm nay không huấn luyện không cần nhìn kỹ.”
“Thấy Phó Lưu Âm đâu không?”
“Cô ấy?” Huấn luyện viên lắc đầu, “Không có.”
Mục Kình Sâm đi về phía trước, huấn luyện viên có chút giật mình, “Mục soái.”
Phía trước đều là bùn, cả nam lẫn nữ bên trong lẫn lộn, có người trên mặt đã không còn hình dáng rồi. Mục Kình Sâm đi về phía trước, ống quần bị bùn bắn tung tóe không còn nguyên vẹn, có người đụng vào anh nhưng đối phương không biết anh là người đứng đầu sân huấn luyện này.
Mục Kình Sâm vượt qua đám người đi về phía trước, giống như không xem đám người này không tồn tại.
Con mắt người đàn ông như chim ưng xuyên qua đám người, âm thanh kêu gào, âm thanh trộn lẫn, tiếng kêu rên thống khổ càng ngày càng rõ, Mục Kình Sâm nắm chặt roi trong tay, từ xa nhìn lại, nhìn thấy hai cô gái đang đánh nhau.
Trong đó có một người ném đối phương qua vai, sau đó nhanh chóng ngồi lên người cô gái, hai tay bóp chặt cổ cô gái.
Tuy thời tiết rất tốt nhưng súng chuyên dụng vẫn tiếp tục bắn nước, cô gái nằm trên mặt đất, sau lưng ướt đẫm, nửa gương mặt chôn trong bùn, cái cổ trắng nõn đã không nhận ra, bùn đất bẩn thỉu che lấp ngũ quan xinh xắn của cô.
Cô gái ngồi trên người cực kỳ hung hãn, ai cũng biết nếu muốn ở lại sân huấn luyện này vậy thì mỗi lần huấn luyện không thể thua được.
Mục Kình Sâm tiến lên phía trước, tiến sâu vào sân đấu.
Anh đẩy đám người ra, có người muốn đánh tả, người đàn ông cầm roi trong tay vung ra, tiếng gió rít chìm trong đám người, trong mắt Mục Kình Sâm không chứa nổi người ngoài, anh chỉ biết có người cản đường anh.
Anh gặp một người đáng một người.
Người bị đánh xong cũng không biết anh tới, quơ nắm đấm lên, Mục Kình Sâm nghiêng người giơ tay đánh xuống.
Anh giẫm qua đám lầy lội đi lên phía trước, đội ngũ bị bỏ lại phía sau, hai cô gái con đang đánh nhau kịch liệt. Cô gái bị bóp cổ xoay trái xoay phải cũng không tránh được, đưa tay tóm bùn trên mặt đất ném lên mặt đối phương, bùn nước đọng vào mắt người nọ, cô gái nhân cơ hội đẩy cô gái kia sang bên cạnh.”
Cô một đấm tôi một đấm, cô một đá tôi một đá.
Sân huấn luyện làm sao có thể nhận ra thân phận các cô gái này?
Phó Lưu Âm ở trong đám người, bị cô gái kia đạp ngã xuống đất, đối phương vội chạy qua, muốn cho cô hai kích. Cô gái vươn người nhảy lên, Phó Lưu Âm thấy cô gái kia hung mãnh tiến tới, có tránh cũng không tránh được, cô nắm chặt tay, chuẩn bị chịu một kích này, liều mạng với cô ta.
Cô áo đột nhiên bị người khác nắm lấy, Mục Kình Sâm kéo cả người cô về phía sau, cô gái kia đánh hụt, vừa muốn đứng dậy, đã bị Mục Kình Sâm đá một phát trúng bả vai (Mục soái thiệt là bao che khuyết điểm ko biết thương hương tiếc ngọc nha…)
Phó Lưu Âm ngẩng đầu, trên tóc đều là bùn vàng, Mục Kình Sâm nắm chặt tay cô kéo ra đằng sau, tay Phó Lưu Âm sắp gãy đến nơi rồi, “Buông, buông ra.”
Rời khỏi sân huấn luyện, huấn luyện viên lúc nãy nhìn thấy, “Làm sao cô lại chạy vào đó?”
Mục Kình Sâm vung roi qua, “Anh còn có mặt mũi hỏi.”
Huấn luyện viên kia không dám động, đứng tại chỗ không nói nên lời.
Mục Kình Sâm bỏ tay ra, Phó Lưu Âm đứng lên, ôm lấy cánh tay của mình, người đàn ông nắm lấy áo nơi bả vai cô, cường ngạnh kéo cô lên lầu hai.
Cô bị ném vào phòng, Mục Kình Sâm vẫn chưa bỏ qua, lại kéo cô đến phòng tắm.
Anh mở vòi sen dội vào người cô, sàn gạch sạch sẽ nhanh chóng đầy bùn đất vàng, Mục Kình Sâm không thể nhịn được nữa, “Tôi để cho cô sống tốt cô lại không cần có phải không?”
Khóe miệng Phó Lưu Âm bị cô gái kia đánh cho sưng lên, cô lấy tay chà chà, “Bản thân tôi có chừng mực.”
“Tôi để cho cô chừng mực.”
Mục Kình Sâm đi ra ngoài, Phó Lưu Âm tắm rửa xong, gội đầu sạch sẽ, Mục Kình Sâm đi vào đặt một bộ nội y, “Mặc vào.”
Phó Lưu Âm vừa mới kéo dây áo đã thấy, xem ra chạy không thoát được rồi.
Sau khi mua về cô đã từ chối bằng mọi cách, dì cả cũng có vẻ hữu ích, sau ày còn nói có thể do lạnh nên thời gian dì cả ghe qua hơi lâu.
Ban đêm, Hai người canh gác ngoài cửa phòng Mục Kình Sâm nhìn nhau.
Đây là quy củ của Mục soái, sau nữa đêm sẽ có người qua thay, tuy Mục Kình Sâm nắm giữ tất cả sân huấn luyện nhưng giác an toàn cơ bản nhất cũng không có.
Phòng này cách âm hiệu quả không tốt, ngoài cửa, hai người chắp tay sau lưng, vẫn đứng đó không hề động.
Tóm lại, mấy đồ tình thú, cho tới nay Phó Lưu Âm chưa từng mặc qua, có đôi khi âm thanh lớn nhỏ thật sự không do mình khống chế. Âm thanh của Phó Lưu Âm xuyên qua ván cửa từng đợt, “A, a….”
“A…” Âm điệu rất cao vang lên, hai người chỉ có thể vờ như không nghe thấy.
“Buông ra.”
Cả người cô nắm nắm chặt tay vịn trên ghế sofa, chỗ nhỏ như vậy, cô cuộn mình không có chỗ trốn.
Mục Kình Sâm đứng thẳng, dùng chân đè nặng lên cô, Phó Lưu Âm cảm thấy mình sắp ngã xuống mấy lần, người đàn ông cúi người, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm, “Cô cứ muốn huấn luyện nhanh như vậy là muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, tôi muốn trở về thế giới bên ngoài.”
Mục Kình Sâm kéo nửa người cô xuống, cánh tay cường tráng bóp chặt cô, cả người Phó Lưu Âm đều dán lên người Mục Kình Sâm, sắc mặt cô đỏ bừng, tư thế như vậy làm cho cô không có dũng khó mở miệng.
“Thả tôi xuống.”
“Cô yên tâm, không bao lâu nữa tôi sẽ mang cô ra ngoài, cho cô trở lại thế giới cô thích.”
Mục Kình Sâm ôm lấy hông cô, ôm cô đến trước giường, hai người nằm trên giường lớn, Phó Lưu Âm không nhịn được quát lớn, khó chịu muốn khóc, “Hoặc là anh cũng nhanh lên một chút, đừng giày vò tôi thêm có được không?”
“Tôi hành hạ cô cái gì sao?” Mục Kình Sâm kéo quần áo trên người cô xuống, “Tôi biết cô mặc những thứ này rất hợp, gợi cảm.”