Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 273: Chương 273: chương 214 -3: Tiếp




Làn da trắng nõn bởi vì động tác này của anh mà bị đè nén, thân thể pHó Lưu Âm đã mềm nhũn từ lâu, cũng không nghe theo sự sai bảo.

Hoàng Long Đỉnh.

Sau khi Vạn Dục Ninh phẫu thuật xong, Hứa Tình Thâm tự cho mình nghỉ ngơi mấy ngày.

Hôm qua mới ăn cơm với nhà họ Hứa xong, sáng này Triệu Phương Hoa gọi điện qua Tưởng Viễn Chu biết bà ta gọi vì chuyện gì, anh đồng ý qua điện thoại, bảo lão Bạch đi sắp xếp chuyện sang tên, nói là Cửu Long Thương đã thu dọn xong, người nhà họ Hứa lúc nào cũng có thể đi qua.

Hứa Tình Thâm đổi quần áo cho hai đứa nhỏ xong chuẩn bị dẫn chúng vào vườn chơi. Tưởng Viễn Chu ngắt trò chuyện liền điqua, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm, người đàn ông khom người ôm lấy Duệ Duệ.

“Mẹ em gọi sao?”

ừ.

“Nói cái gì vậy?”

“Nói Minh Xuyên đã suy nghĩ kĩ, Cửu Long Thương nên làm tài sản trước hôn nhân của cậu ta.” (Bà này ăn gì khôn thía, tài sản trước hôn nhân ko nhập vào tài sản chung có ly hôn vẫn ko cần phải chia đôi á, chậc chậc…)

“Bà ta suy nghĩ thật chu đáo.”

Đi tới vườn, hai đứa bé tự chơi, nếu chuyện này Tưởng Viễn Chu đã quyết định, Hứa Tình Thâm cũng không muốn nghĩ nhiều. Tính tình Triệu Phương Hoa vốn như vậy, đời này cũng không thể sửa được.

Tưởng Viễn Chu nhìn về phía xa, anh từ phía sau lưng ôm lấy Hứa Tình Thâm, “Còn nhớ thôn nhỏ ở vách núi đen không?”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm cứng lại, “Nhớ, làm sao vậy?”

“Hai ngày nauwx anh muốn đích thân đi xem.”

“Vào trong đó làm gì?” Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, người đàn ông kề sát mặt, gò má hai người gắt gao dựa vào một chỗ, hơi thở thay đổi, Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy cô, “Anh mở một bệnh viện ở chỗ đó, nơi đó vẫn luôn nghèo khó, ngay cả việc chữa bệnh cơ bản nhất cũng không theo kịp, Tình Thâm, em còn nhớ lần cửu tử nhất sinh ở nơi đó không?”

“Đương nhiên là nhớ.”

“Anh nhớ, chuyện xảy ra lần đó vẫn cất sâu trong lòng anh, sợ rằng cả đời này không thể nào quên được. Anh tận mắt thấy mộ người bị kéo ra, lúc đó anh sợ muốn điên lên, anh nhìn thấy nơi ngực người đó có dòng chữ Tinh cảng, anh cho rằng đó là em.”

Hứa Tình Thâm nắm lấy bàn tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông cọ cọ má với má cô, “Anh lau hết bùn trên mặt người đó, mới phát hiện không phải em. Nhưng cô gái đó cũng là một thành viên của Tinh cảng, dùng tiền lương của Tinh cảng, thay Tinh cảng làm chuyện tốt, nhưng cô ấy không thể trở về nữa.”

“Vâng, sống chết có số, có nhiều chuyện chúng ta không có cách nào thay đổi.”

“Cho nên có người của Tinh cảng mãi mãi ở lại đó, chỗ đó có thiên sứ bảo vệ, bệnh viện mở ra để chữa bệnh cho bọn họ, sẽ không lấy lợi nhuận làm mục đích.”

Hứa Tình Thâm vừa nghe, trong lòng có dũng khí không nói nên lời, hai chữ thiên sĩ như đâm vào trái tim Hứa Tình Thâm, vì sao cô nghe xong những lời này cảm thấy Tưởng Viễn Chu cũng là thiên sứ đây?

Đây không phải là đề cao Tưởng tiên sinh mà đó là cảm nhận thật sự của Hứa Tình Thâm, muốn xây dựng một bệnh viện chuyên dùng cho thôn ở vách núi đen vốn là một chuyện khó, còn không có mục đích lợi nhuận, những lời này không phải dễ như vậy.

Nhưng trong lòng Hứa Tình Thâm lại không khỏi lo lắng.

“Anh muốn đích thân đi sao?”

“Ừ, lão Bạch cùng đi.”

Hứa Tình Thâm kéo tay anh, xoay mặt hướng về anh, “Em là bác sĩ, em biết rõ em không nên mê tín, nhưng nếu chúng ta muốn ở cùng một chỗ thật tốt thì tốt nhất vẫn đừng đi nữa.”

Tưởng Viễn Chu bật cười, “em nói em là bác sĩ mà cũng mê tín sao?”

“Lần trước ở thôn bên vách núi đen, gặp phải lở đá, xảy ra nhiều chuyện như vậy, em lo lắng.”

“Hiện tại thôn bên vách núi đen không thể so với năm đó, có lẽ không có nguy hiểm.”

Hứa Tình Thâm cũng biết, cô nói vậy không hề có đạo lý, Tưởng Viễn Chu kéo mu bàn tay cô, “Anh ra ngoài một chuyến mà thôi, sẽ về ngay lập tức.”

Cô không nói gì, Tưởng Viễn Chu cười ôm lấy cô vào ngực, “Anh biết, em sẽ lo lắng, không nỡ, nghĩ đến anh, muốn anh, dính vào anh.”

Hứa Tình Thâm bật cười, hai tay đẩy ngực anh ra, “Đi đi, em yên tâm, yên tâm để anh đi được chưa?”

Người đàn ông lùi về phía sau, cách đó không xa, Lâm Lâm và Duệ Duệ đang chơi đùa, thời tiết ấm áp, cởi đi áo khoác dày bên ngoài, hai tiểu gia hỏa hành động tự nhiên hơn, Lâm Lâm chạy tới gốc cây, ngẩng đầu nhìn, muốn leo cây.

Tưởng Viễn Chu liếc xéo Hứa Tình Thâm, “Sao lại giống em như vậy?”

“Em làm sao?” Cô biết rõ còn cố hỏi.

“Thích cây.” Tưởng Viễn Chu nói xong nâng chân đi về phía trước, Hứa Tình Thâm nghĩ nghĩ, không đúng, cô cũng chỉ một lần uống rượu giả điên, nhưng lúc đó Tưởng Viễn Chu còn say hơn cô, “Em leo cây khi nào chứ?”

“Leo cây lấy bóng là em đúng không?” Tưởng Viễn Chu nhớ đến biểu tình lần đó, anh ít khi uống say, nhưng bên cạnh anh còn có lão Bạch, anh đã nói cái gì, làm cái gì, lão Bạch có thể giấu được sao?

Tưởng Viễn Chu đi tới phía sau Lâm Lâm, Lâm Lâm ôm lấy thân cây thô ráp, chỉ chỉ chiếc đèn lồng đeo trên đó.

Đó là do bảo mẫu trong nhà treo lên, Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt, “Lâm Lâm, có thích không?”

Cả người Lâm Lâm dựa vào Tưởng Viễn Chu, một tay chống lấy bả vai người đàn ông, một tay Tưởng Viễn Chu ôm lấy đùi của anh, đẩy lên.

Hứa Tình Thâm bị dọa nhảy dựng, Tưởng Viễn Chu cao lớn, đột nhiên đưa Lâm Lâm lên cao như vậy, không dọa khóc đứa bé mới lạ, “Chú ý.”

Nhưng Lâm Lâm không hề có chút sợ hãi, cười khanh khách, Tưởng Viễn Chu để cho bé ngồi lên vai mình, Lâm Lâm chạm được đèn lồng, vui vẻ khươ tay.

“Gan thật lớn.” Hứa Tình Thâm cười nhẹ.

“Thật giống anh.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời nói.

Duệ Duệ cũng đi tới, I I a a nói chuyện với Lâm Lâm, ngôn ngữ như vậy cũng chỉ có hai đứa bé mới hiểu được.

Lâm Lâm ném đèn lồng trong tay xuống mặt đất, Duệ Duệ thấy vậy nhanh chóng nhặt lên, Lâm Lâm vỗ đầu Tưởng Viễn Chu, tay chỉ chỉ bên kia. Tưởng Viễn Chu tiến lên nâng con gái để cho bé tháo xuống một ngọn đèn lồng.

Cô lấy một cái vứt một cái, Duệ Duệ ở phía dưới sẽ nhặt một cái.

Hứa Tình Thâm ở phía sau nhìn, Tưởng Viễn Chu quay người nhìn cô, “Cho nên nói Lâm Lâm là con gái em, hai người bọn em thật giống.

Nói xong Tưởng Viễn Chu nói tiếp, “Không, anh thấy giống như anh sinh được hai cô con gái.”

“Được lắm, Tưởng Viễn Chu, kiếp sau em làm con gái của anh có được không? Nhưng anh vẫn phải nhiều tiền như kiếp này, đẹp trai như kiếp này, đến lúc đó anh sủng ái em, yêu em.”

“Lúc anh sủng ai em, yêu em còn ít hơn so với con gái sao?”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Em chỉ nói một chút thế thôi.”

“Kiếp sau, ai cũng có thể làm con gái anh, chỉ mình em là không được.”

Hoặc là, vẫn là người phụ nữ của anh nhưng mà đợi đến kiếp sau tốt nhất là Tưởng Viễn Chu nên gặp Hứa Tình Thâm sớm một chút, nếu hai người là thanh mai trúc mã mà nói vậy thì càng tốt rồi.

Hôm sau

Lúc Tưởng Viễn Chu đứng dậy, vốn không muốn quấy rầy Hứa Tình Thâm nhưng cô ngủ rất cạn, anh mới xốc chăn lên cô liền mở mắt.

“Em ngủ thêm một chút.”

“Không được, em không thể ngủ được nauwx.”

Hứa Tình Thâm đứng dậy, lấy quần áo hôm nay Tưởng Viễn Chu mặc lấy ra, người đàn ông rửa mặt xong quay trở lại phòng ngủ, Hứa Tình Thâm đưa quần áo cho anh mặc vào.

“Không cần lo lắng, anh chỉ đi có hai ngày thôi.”

Hứa Tình Thâm chọn cà vạt xong, thắt lại cho anh, ngón tay cô thành thạo xuyên tới xuyên lui, một lần không xong, lại tháo ra, nhưng lần thứ hai vẫn thấy chưa vừa ý, cô lại tháo xuống.

Lần thứ ba, Tưởng Viễn Chu thấy cô như muốn gỡ ra, anh đưa tay cầm lấy bàn tay Hứa Tình Thâm, “Đã tốt rồi, Tình Thâm, đừng như vậy.”

Hai tay Hứa Tình Thâm cầm lấy cà vạt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tốt lắm, cứ vậy đi, nhớ rõ, bình an trở về.”

“Anh sẽ.” Tưởng Viễn Chu cười nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.