Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 274: Chương 274: Chương 215 : Bắt cóc và gặp gỡ




Trên người Hứa Tình Thâm vẫn còn mặc áo ngủ, Tưởng Viễn Chu kéo cô qua, hôn lên gò má cô.

“Anh đi xem Lâm Lâm và Duệ Duệ.”

“Được.”

Đi tới phòng trẻ con, Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng gõ cửa, thím Nguyệt đã tỉnh dậy, đi ra mở cửa, “Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đi đến bên giường, Lâm Lâm và Duệ Duệ ngủ cùng một chỗ, hai đứa bé ngủ rất say, xung quanh giường đều vây quanh, lúc ban ngày có thể lấy xuống.

Lâm Lâm lật người, chăn bị đẩy ra, lại xoay người một cái nữa, thân thể đè lên người Duệ Duệ.

Duệ Duệ cảm thấy bị đè nặng, giống như ngọn núi lớn, bé I a mấy tiếng, Hứa Tình Thâm cúi người chuyển Lâm Lâm sang bên cạnh, lại đắp chăn cho bé.

Lúc Tưởng Viễn Chu ra cửa, Hứa Tình Thâm tiễn anh, lão Bạch đã tới, Tưởng Viễn Chu bước đi, Hứa Tình Thâm kéo cổ tay anh.

Người đàn ông quay đầu nhìn cô, “Ngày mai anh sẽ về.”

“Ừ.”

Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng thả lỏng, “Lên đường bình an.”

Tưởng Viễn Chu nhanh chóng lên xe, xe từ từ rời đi, lão Bạch đóng cửa xe,” Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân đang lo lắng sao?”

“Cô ấy thấy có chuyện gì đó xảy ra.”

“Đó là do Tưởng thiếu phu nhân để ý tới ngài.”

Tưởng Viễn Chu liếc anh ta, “Khi nào cô ấy không để ý tới tôi hả?”

“Vâng vâng.” Lão Bạch vội vàng gật đầu.

Bệnh viện Tinh cảng.

Lúc Hứa Tình Thâm kiểm tra phòng bệnh có chút không yên lòng, đi vào phòng bệnh của Vạn Dục Ninh, Vạn Dục Ninh nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn lại.

“Hứa Tình Thâm.”

Cô không đáp trả Vạn Dục Ninh, Vạn Dục Ninh thử gọi lần nữa, “Hứa Tình Thâm.”

“Cái gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không.”

“Không có thì tốt.”

Vạn Dục Ninh nhìn một bên mặt Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đến bên cạnh nói, “Tưởng Viễn Chu không tới, anh ấy có việc ra ngoài rồi.”

“Các người đã có đứa bé, lớn hay chưa?”

“Đã lớn rồi.”

“Viễn Chu anh ấy… rất thích đứa bé đúng không?”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Đương nhiên, anh ấy sủng con gái trong lòng bàn tay.”

“Bác Tưởng nói với tôi, ba tôi là do cô hại chết, ông ấy nói cuối cùng Viễn Chu cũng đối với tôi có chút khác biệt, tôi nghĩ may mà tôi không nghe lời ông ấy, nếu không phẫu thuật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có phải tôi sẽ chết vô ích phải không? Viễn Chu không thể nào đổ chuyện phẫu thuật thất bại lên đầu cô.”

“Ừ.” Hai tay Hứa Tình Thâm cho vào túi quần, “Tưởng Đông Đình có thể nghĩ được cách như vậy, có lẽ cho rằng Tưởng Viễn Chu sẽ nhớ tình cảm cũ, một người nhớ đến tình cảm cũ là đương nhiên, nhưng so với vợ mình thì ai nặng ai nhẹ chơ tới bây giờ đều không cần tôi thay anh ấy cân nhắc.”

Trong lòng Vạn Dục Ninh cực kì ngột ngạt, Hứa Tình Thâm nhìn cô ta, “Vạn Dục Ninh, cô khôi phục rất tốt, chúc mừng cô.”

Vạn Dục Ninh nhìn ánh nắng bên ngoài, “Cô yên tâm, thư nhận tội tôi đã viết, có một số việc không thể trốn thoát.”

“Ừ, đương nhiên là tôi yên tâm, ác giả ác báo.”

Tưởng Viễn Chu không thể nhốt Vạn Dục Ninh ở Long cảng cả đời, Hứa Tình Thâm cũng không cần giúp đỡ như vậy, có đôi khi ông trời đều đã an bài xong.

Hứa Tình Thâm không vi phạm đến đạo đức cơ bản của người thầy thuốc, cô cứu sống nhưng cô muốn Vạn Dục Ninh nên chịu trừng phạt.

Thôn cạnh vách núi đen.

Tuy giao thông đã cải thiện nhưng đối với chỗ như thế này muốn có một con đường lớn còn khó hơn lên trời.

Tưởng Viễn Chu ngồi sau xe, xe lắc lư, tư liệu trong tay lật lên mấy tờ, anh không nhìn được, đầu cực kì choáng váng, giấy A4 cứ như nhảy múa, lão Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tưởng tiên sinh, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không, thời gian còn sớm.”

“Bao lâu nữa mới đến?”

“Dựa theo tốc độ của xe, không tới hai tiếng nhất định không đến được.” Ngón tay Tưởng Viễn Chu xoa trán, đưa mắt nhìn ra ngoài, bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu, giống như lúc nào cũng có thể mưa to gió lớn.

Điều này làm cho anh nhớ đến lần sạt lở lần trước, lão Bạch quay đầu nhìn, thấy sắc mặt anh cực kì nghiêm túc.

“Tưởng tiên sinh, thật ra ngài không cần phải tới.”

“Tôi biết anh muốn nói gì.”

“Thôn cạnh vách núi đen này nếu có bệnh viện là chuyện tốt, nhưng cuối cùng thì nơi này vẫn là thâm sơn cùng cốc, đến đây sẽ phải chịu khổ…”

Tưởng Viễn Chu ngồi hơi lâu, thân thể không khỏe, anh phân phó lái xe, “Tìm một chỗ dừng lại, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Vâng.

Người đó tìm một chỗ đó xe, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe đi xuống, đi vài bước, sau đó trở lại bên cạnh xe, thân thể cao lớn dựa vào cửa xe. Anh lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu, sau đó đưa hộp thuốc lá cho lão Bạch.

Hai người một trái một phải, điếu thuốc trong tay đã đốt cháy, khói từ đầu ngón tay cháy lên.

“Lão Bạch, anh đối với thôn này có phải không có thiện cảm hay không?”

“Đó là đương nhiên, lúc trước đội ngũ chữa bệnh của Tinh cảng tới đây… còn cả Hứa tiểu thư suýt chút nữa thì gặp chuyện không may, nếu hôm nay ngài không muốn tới, chỗ này tôi sẽ tránh thật xa.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu gạt nhẹ điếu thuốc, “Không đó có một nữ hộ sĩ đi theo đội chữa bệnh, anh còn nhớ không?”

“Nhớ.” Kí ức lão Bạch như còn mới nguyên.

“Lúc tới bệnh viện thu xếp bồi thường, tôi đã gặp người nhà của cô ấy, là cha mẹ và vị hôn phu của cô ấy tới.”

Lão Bạch hung hăng hít ngụm khói, Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói, “Loại chuyện này tôi không ra mặt, nhưng trong nháy mắt tôi nghĩ cô ấy là Hứa Tình Thâm, ở trong phòng họp nghe cha mẹ cô gái đó khóc lóc, nhìn vị hôn phu cô ấy đau lòng muốn chết. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến nếu lúc ấy người nằm ở đó là Hứa Tình Thâm thì sao? Đau đớn đó có phải là tôi nên chịu hay không?”

Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn phía xa, “Cho nên tôi làm hạng mục bệnh viện này là vì kế hoạch tốt, cho nên hôm nay tôi nhất định phải qua.”

Lão Bạch không nói gì, rút một điếu thuốc, Tưởng Viễn Chu duỗi chân, “Đi thôi.”

Lái xe một mạch, Tưởng Viễn Chu nhìn điện thoại, tín hiệu lúc mạnh lúc yếu, anh nhân lúc này gọi điện cho Hứa Tình Thâm.

“Tưởng tiên sinh,.” Lão Bạch trấn an anh, “Đó là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới.” Lúc tới thôn cạnh vách núi đen, ngoài cửa làng đừng không ít người, có người mang biểu ngữ, nghênh đón Tưởng Viễn Chu tới. Tiểu Linh đứng đầu đội ngũ, trong tay cầm một bó hoa, bó hoa kia không xinh đẹp như trong cửa hàng bán hoa, chỉ là cẩn thận chọn lựa, dùng một dây buộc buộc lại.

Rất xa, trưởng thôn thấy được bóng dáng của Tưởng Viễn Chu, kích động vẫy tay, “Đến, đã đến.”

Tuy đã thấy người nhưng vẫn còn rất xa. Đường bên ngoài thôi đã sửa nhưng chỉ mới đến đầu thôn.

Trong đám người có một cô gái lùi về sau mấy bước, bác gái bên cạnh cười nói, “Hứa Ngôn, đi đâu vậy?”

“Về nhà.”

“Nhân vật lớn sắp đến rồi còn về nhà làm cái gì?”

Hứa Ngôn đi ra ngoài, “Đại nhân vật thì liên quan gì tới tôi, tôi không thích náo nhiệt.”

“Đứa nhỏ này…”

Hứa Ngôn bước nhanh rời đi, đến lúc về nhà thì cha mẹ từ trong nhà ra ngoài, “Không phải con tới đầu thôn sao?”

“Không có gì hay để xem nên con trở về.”

“Mọi người đền tới nhìn…”

Hứa Ngôn ngẩng đầu, gió thổi lên, nhà cửa trước mặt như lung lay sắp đổ, cô ta nhíu mày nói, “Mẹ, nhanh chóng sửa nhà đi, các người ở vậy con sẽ lo.”

“Biết rồi. Đúng rồi Ngôn Ngôn, mẹ còn chưa hỏi con cho rõ, mấy vạn đó con kiếm ở đâu ra vậy?”

“Làm thuê.”

Người đàn bà trung niên tiếp tục nói, “Làm gì mà nhiều tiền như vậy? Cả đời này mẹ cũng không biết.”

Hứa Ngôn nghe vậy, mũi chua xót, “Mẹ, đừng nói nữa, sau này sẽ tốt hôn, hiện tại con có công việc rất tốt… chuyện tiền bạc mẹ đừng quan tâm.”

“Có lời này của con mẹ cảm thấy vui rồi.”

“Đi thôi, chúng ta đến đầu thôn xem náo nhiệt.” Cha Hứa ở bên cạnh thúc giục.

“Các người đi đi.” Hứa Ngôn đứng trước cửa nhà, cha mẹ một trước một sau rời đi, hai người khom lưng, mẹ Hứa có bệnh đau đầu, cho nên trên đầu luôn quấn một cái khăn. Gió thổi càng lúc càng lớn, cửa sổ cũ nát bị thổi phát ra tiếng đập, Hứa Ngôn biết người hôm nay tới là ai.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.