Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 275: Chương 275: chương 215 -2: Tiếp




Từ trong thôn ra ngoài làm thuê, Hứa Ngôn mua điện thoại cho người trong nhà, cô ta chỉ sợ ba mẹ ở nhà một khi có việc không gọi được cho co ota.

Mấy ngày trước cô ta gọi điện về, biết đươc trong thôn đã có bệnh viện, nói là có nhân vật lớn tới thăm, cô ta từ trong miệng của Tưởng Đông Đình biết được người đó là Tưởng Viễn Chu.

Tiểu Linh vẫn còn ấn tượng với Tưởng Viễn Chu, chẳng qua nhớ rõ anh cực kì hung dữ, nhưng a ba nói anh làm chuyện rất tốt, sau này người trong thôn có bệnh không cần trèo đèo lội suối thậm chí nghiêm trọng có thể chết trên đường đi.

Tưởng Viễn Chu đi vào thôn, đến rước mặt cô bé, đưa tay xoa đầu bé, “Em gọi là tiểu Linh sao?”

Vâng ạ. Tiểu Linh đưa bó hoa trong tay cho Tưởng Viễn Chu, “Cho anh.”

“Cảm ơn.”

Trưởng thôn đã tới, nhiệt tình dẫn đường, “Tưởng tiên sinh, mời, mời đi bên này.”

“Chúng ta tới xem bệnh viện trước.”

“Được, được.”

Tưởng Viễn Chu đi bộ, lúc đi vào thôn đoàn người đi phía sau anh, đi qua trước một hộ nhà nông, bỗng nhiên có một bóng đen chui ra, đụng vào chân Tưởng Viễn Chu. Anh chăm chú nhìn vào, thì ra là con chó mực lớn.

“Gâu, gâu, gâu…”

Con chó vốn bị ngã xuống đất nhanh chóng đứng dậy, nhìn Tưởng Viễn Chu sủa, sắc mặt lão Bạch có chút lo lắng, sợ nó sẽ có hành vi công kích gì đó.

“Đại hắc, đại hắc.” Một người phụ nữ trung niên từ trong đám người đi ra, đá con chó mực một cái, “Đi về.”

“Ngại quá, đây là con chó nhà tôi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn một cái, lắc đầu, “Không có việc gì.”

Tất cả mọi người đều biết bệnh viện được xây dựng ở đâu, chỉ là chưa chính thức mở cửa, bên trong cũng chưa có ai ra vào, trưởng thôn đi trước dẫn đường, lúc tới cửa bệnh viện, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đều tụ tập ở bên ngoài.

Lão Bạch bảo người ta mở cửa lớn bệnh viện ra, người trong thôn vui vẻ vô cùng, cả đoàn ùa vào bảo muốn đi thăm.

Tiểu Linh đứng ở bên ngoài không nhúc nhích, người đàn ông ở bên cạnh vỗ đầu cô bé, “Đi vào đi.”

“A Ba, người nói lúc đó vì sao mẹ không thể sống? Nếu bà ấy có thể sống tới bây giờ con nhất định sẽ nói với bà, mẹ, đây là người mở bệnh viện, sau này người trong thôn cũng không sợ bị bệnh nữa rồi.”

Người đàn ông vừa nghe, đôi mắt đỏ lên, “Tiểu Linh, vào thôi.”

Tưởng Viễn Chu đến trước mặt cô bé, trong tay còn đang nắm bó hoa cô bé đưa, “Chuyện mẹ em anh không thể giúp, nhưng từ này về sau anh có thể giúp đỡ cho mọi người ở đây.”

“Cảm ơn.”

Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ vai cô bé, “Vào thôi, nhìn phòng khám của chúng ta, nhìn phòng phẫu thuật của chúng ta.”

Ngày hôm nay đối với Hứa Tình Thâm mà nói cô thật không yên lòng.

Về đến nhà, gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu, nhưng bên kia không có tín hiệu.

Bảo mẫu nấu xong đồ ăn, mấy người ngồi trước bàn ăn, trong nhà ít đi một người. Lâm Lâm và Duệ Duệ không có cảm giác gì nhiều. Hứa Tình Thâm ăn vào lại không có khẩu vị, cảm thấy trong lòng hết sức vắng vẻ, cô biết Tưởng Viễn Chu đi hai ngày, ban đêm cô ngủ một giấc thật ngon thì ngày mai có thể gặp được anh rồi.

Cô chưa bao giờ biết, thì ra cô đang lo lắng cho anh.

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài ăn nhiều một chút.”

Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, “Ngày mai Tưởng tiên sinh trở về, có thể lúc anh ấy về tôi còn đang ở bệnh viện, buổi tối cô nấu thêm mấy món ăn.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ nhớ.”

Hứa Tình Thâm thấy còn có việc nữa, “Nhớ mua thêm một bó hoa.”

“Hoa sao?”

“Anh ấy trở về, trong nhà có chút khác biệt…”

“Được, tôi nhớ rồi.”

“Lại mua thêm…”

“Mua cái gì?” Bảo mẫu hỏi.

Lời của Hứa Tình Thâm vừa muốn nói lại nuốt trở về, không khỏi bật cười, cô lắc đầu, “Không có gì, không cần mua thêm gì nữa.”

Cô làm sao vậy chứ? Tưởng Viễn Chu cũng chỉ ra ngoài hai ngày mà thôi, một buối tối mà làm như anh đi xa.

Buổi tối.

Thôn làng chìm trong mảnh yên tĩnh, sơn cốc tĩnh lặng không một âm thanh, ở chỗ như vậy mọi người có thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi, ai cũng không thích tiếng ồn.

Trưởng thôn kéo Tưởng Viễn Chu vào nhà, nói là đồ ăn đã chuẩn bị tốt, Tưởng Viễn Chu định đến căn tin bệnh viện nhưng thịnh tình không thể chối từ, đành phải theo lão Bạch đi qua.

Đường đi không có đèn, ngay cả việc đi đường cũng khó, nhà cửa không gần nhau mà nơi này một nhà, nơi kia một nhà.

Hứa Ngôn ở nhà nấu thức ăn xong, ba mẹ đã về, cô ta khẩn trương xới cơm cho bọn họ, “Sao bây giờ mới về đến nhà?”

“Xem náo nhiệt thôi, bệnh viện mới chúng ta đã nhìn, rất tốt, rất khí phái.”

Gương mặt Hứa Ngôn không có biểu tình gì, “Chỗ như vậy vẫn cầu nguyện đừng vào thì hơn.”

Ba Hứa nghe xong cười cười, “Vẫn là con gái ba nói đúng.”

Ngọn đèn trong phòng cực kì mờ, Hứa Ngôn ngồi trên ghế, sau khi ăn xong nhìn thời gian, vẫn còn sớm.

Cô nhảy vào trong nhà lấy đèn pin, “Ba, mẹ, con ra ngoài một chút.”

“Trời đã tối rồi còn đi đâu vậy?”

“Đã lâu không về nên muốn nói chuyện với Quyên Quyên một chút.”

“Được rồi, đừng về muộn quá…” Hứa Ngôn bật đèn pin đi đường, phía trước là khu rừng, muốn đến chỗ trưởng thôn, chỉ có thể đi qua rừng cây này.

Đối với Tưởng Viễn Chu, cô ta có chút hiểu biết, cô ta không biết vì sao trước kia Tưởng Đông Đình lại tìm đến cô ta. Tưởng Viễn Chu là người đàn ông như vậy, xung quanh anh ta có ai không xuất sắc? Nhưng Tưởng Đông Đình để cho cô ta học theo Hứa Tình Thâm, ngược lại đưa cho cô ta xem không ít tư liệu, gồm cả thứ Tưởng Viễn Chu yêu thích, cấm kỵ, cùng những đoạn tình cảm đã qua.

Hứa Ngôn dẫm lên đám cành cây khô héo, từng tiếng vang truyền vào lỗ tai, cô ta có chút sợ hãi, đèn pin chiếu xung quanh, xung quanh âm u và sợ hãi, cô ta tăng thêm can đảm, bước nhanh về phía trước.

Nhà trưởng thôn, Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng khách, anh không uống rượu, chỉ ăn bữa cơm toàn rau dưa.

Anh nhìn thời gian, “Không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”

“Ngồi thêm chút nữa.”

“Sau này còn có dịp.”

Trưởng thôn nghe vậy cũng không giữ lại, Tưởng Viễn Chu đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài, đã tối đen. Trưởng thôn tìm đèn pin trong nhà, “Tưởng tiên sinh, tôi đã ngài về bệnh viện.”

“Không cần.” Tưởng Viễn Chu biết đường không dễ đi, “Ông đưa đèn pin cho tôi mượn đi, không cần khách khí, nếu ngài muốn tiễn tôi quay về tôi còn lo lắng ông về không an toàn.”

“Được rồi, tôi tiễn ngài ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.