Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 276: Chương 276: chương 215 -3: tiếp




Lão Bạch nhận lấy đèn pin, Tưởng Viễn Chu ra ngoài, lần này đi anh chỉ muốn mang theo lão Bạch đi cùng, là lão Bạch kiên trì nói sợ không an toàn, cho nên dẫn theo hai bảo tiêu.

Lái xe ở lại bệnh viện, đi lâu như vậy cũng mệt mỏi cần nghỉ ngơi.

“Tưởng tiên sinh, ngài còn nhớ đường không?”

“Nhớ.”

“Được rồi, ngài đi thong thả.”

Tưởng Viễn Chu ra ngoài, hai người bảo tiêu một trước một sau, Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại ra xem, “Vẫn không có một chút tín hiệu.”

“Ngài đừng gấp, ngài mai sẽ trở về.”

Bên trong thôn này một nửa đường đều là đường núi.

Cuồng phong gào thét, cành cây cao mọc cùng một chỗ, từng bóng đen quỷ mị đập vào mặt, nếu không phải là mấy người đàn ông, nếu không đã bị dọa cho đái ra quần.

Một cây gậy trúc đánh tới, lão Bạch đưa tay ra, tay cầm đèn pin run run.

Mà lúc này trong rừng quả thật gặp nguy hiểm.

Mọi người nói ác quỷ đáng sợ, nhưng không ai tưởng tượng được đáng sợ hơn ác quỷ chính là con người ác độc.

Tưởng Viễn Chu dẫm trên đám bùn đất bị lá cây che phủ, tuy mấy ngày hôm nay thời tiết rất tốt, đường cũng đã làm, nhưng đám lá cây dày đặc đều hư thối. Mấy người tiến lên, lúc có người nhảy ra âm thanh hỗn loạn cùng tiếng gió, ai cũng không nghe thấy gì.

Bảo tiêu đi trước ngã xuống đất, lão Bạch dừng bước, bảo vệ trước mặt Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, cẩn thận.”

Có thứ gì đó lạnh băng chĩa vào hông người đàn ông, “Tưởng tiên sinh, chúng tôi chờ ngài thật lâu.”

“Các người muốn làm gì?”

“Yên tâm, chúng tôi chỉ vì tiền tài, không cần mạng của ngài.”

Tưởng Viễn Chu biết người phía sau cần gì, “Đòi tiền, dễ nói thôi, không cần gây chiến.”

Lão Bạch nhìn xung quanh, đối phương có chừng năm sáu người, trong tay còn có vũ khí, hai gã bảo tiêu mang tới đều bị đánh lén ngã xuống đất, hiện tại bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh xấu.

“Đi thôi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn xuống đất, bảo tiêu phía sau bị đánh trúng đầu, người đàn ông đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Nếu chỉ muốn đòi tiên muốn bao nhiêu tiền mày cứ nói.”

“Tưởng tiên sinh, tiền này chúng tôi sẽ không hỏi ngài, ngài nên đi theo chúng tôi một chuyến.”

Gió thổi vào mặt, một con dao găm bén nhọn xẹt qua, “Người của tôi ở đây, nếu để lại bọn họ như vậy ngày mai còn mạng sống nữa không?”

“Cái này ngài yên tâm, sáng mai sẽ có người phát hiện ra bọn họ, người của tôi rat ay cũng biết nặng nhẹ.”

Tưởng Viễn Chu nhìn đối phương, đèn pin trong tay rơi xuống, ngọn đèn chiếu xuống mặt đất, Tưởng Viễn Chu không thể nhìn rõ mặt đối phương, “Mày bắt tao lại mà không đòi tiền ở tôi? Tao có thể thỏa mãn mày, nhưng mày phải bỏ vũ khí xuống.”

“Tưởng tiên sinh, tôi còn muốn sống thêm mấy năm, lấy tiền của ngài sao? Nói không chừng ngay cả nhà tôi cũng không về được.”

“Tưởng gia chỉ do tôi làm chủ.”

Đối phương lạnh lùng cười, “Làm sao tôi lại nghe nói nhà họ Tưởng còn có một vị Tưởng thiếu phu nhân?”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu hoàn toàn chìm xuống, đôi mắt lộ ra hung quang, “Không cần đánh chúy tới cô ấy, cô ấy không thể làm được chuyện gì, cũng không có bao nhiêu tiền.”

“Tưởng tiên sinh, ngài cảm thấy chúng tôi đang cò kè mặc cả với ngài?” Người đàn ông vừa nói, tiến lên một bước, dùng súng chía vào hông Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch vã mồ hôi lạnh, “Chuyện gì từ từ nói.”

“Đi.”

Lão Bạch nắm chặt đèn pin, đi về phía trước, đây không phải là Đông thành, địa bàn của bọn chúng, anh ta cũng không có nhiều người bảo vệ.

Đối phương nhất định biết được toàn bộ hành trình, càng biết Tưởng Viễn Chu không mang theo nhiều người, nếu là trường hợp khác, bọn họ căn bản không thể thành công.

Lão Bạch tính toán phía sau có bao nhiêu người, phía trước có bao nhiêu người, anh ta nén lại sự khẩn trương trong lòng, muốn tìm cơ hội xuống tay.

Khu rừng này không lớn, một khi Tưởng Viễn Chu có thể trốn thoát anh ta có thể chạy đi.

Gió chui qua cổ áo vào bên trong, lạnh làm cho người ta không ngừng run rẩy, lão Bạch đi hai bước, bên cạnh có người theo sát, ngón tay anh ta đặt vào chốt đèn pin.

Ngọn đèn tắt đi, lão Bạch cầm đèn pin đánh vào đầu đối phương, anh lại đánh ngã người phía sau, “Tưởng tiên sinh, đi mau.”

Đây cũng chỉ lạ hạ sách, nhưng lão Bạch không còn cách nào khác, nếu không thử chính là chờ chết, nếu anh ta thành công ít nhất Tưởng Viễn Chu vẫn còn cơ hội.

Đám người xuất hiện tiếng chửi rủa, người đàn ông bị lão Bạch đánh ngã nện một đấm vào mặt anh ta, lão Bạch gây ra hỗn loạn, nhưng phía sau Tưởng Viễn Chu vẫn còn một khẩu súng, căn bản anh không có cơ hội chạy trốn.

“Mẹ nó, muốn chết.”

Đối phương đẩy lão Bạch ngã xuống đất, cầm súng trong tay hung hăng đánh xuống.

Giữa bọn họ có một người cầm đèn pin, vây quanh đánh lại lão Bạch, Tưởng Viễn Chu không chút nghĩ ngợi ngồi xuống, anh che chở trước người lão Bạch, súng trong tay đối phuwong không ngừng lại, báng súng đánh vào trán Tưởng Viễn Chu, tiếng bịch truyền đến lỗ tai. Lão Bạch sốt ruột ngồi dậy, “Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh.”

Người đàn ông cầm đầu nhíu mày, nhìn đồng bạn.

Người nọ cầm súng, “Tôi… Tôi không nghĩ anh ta chạy tới.”

Tiếng sột soạt truyền đến lỗ tai, không giống tiếng gió, người đàn ông giơ tay, ý bảo người nọ im mồm.

Tưởng Viễn Chu mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, đối phương hiển nhiên cũng nghe được, anh nhìn xung quanh, thấy một bóng dáng đi tới, “Bắt lấy cô ta.”

Hứa Ngôn không nghĩ tới bản thân lại gặp một màn này, cô ta đang êm đẹp bỗng nhiên nghe thấy âm thanh, cô ta muốn chạy nhưng mấy người đuổi theo dùng tốc độ rất nhanh, bắt được cô ta.

“Cứu, cứu mạng.”

Cô ta vô cùng sợ hãi, mở miệng kêu cứu, người đàn ông che miệng cô ta, kéo cô ta về phía sau.

Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh, “Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Gương mặt bên trái của Tưởng Viễn Chu hiện lên vết máu, nhưng một cái nháy mắt cũng không có, lắc đầu, “Không có việc gì.”

Hứa Ngôn bị bắt đến trước mặt, người đàn ông ra sức đẩy cô ta, cô ta lảo đảo ngã xuống đất, hướng về phía Tưởng Viễn Chu.

“Cô là ai?”

Hứa Ngôn nắm chặt đèn pin trong tay, “Tôi chỉ là người qua đường.”

“Các người là ai?”

Người đàn ông từ trên cao nhìn cô ta chằm chằm, bỗng nhiên cười lạnh, “Đúng là chuyện cười nhất thiên hạ.”

Anh ta giơ súng lên, họng súng nhắm ngay Hứa Ngôn, Tưởng Viễn Chu thấy vậy đưa tay đè lại súng trong tay anh ta, “Mục tiêu của mày là tao, không cần phải liên lụy tới người vô tội, thả cô ta đi, cô ta chỉ là người trong thôn mà thôi.”

“Tưởng tiên sinh, không nghĩ tới còn biết thương hương tiếc ngọc.”

Hứa Ngôn dời mắt, nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu, người đàn ông thu hồi súng, “Nếu cô ta đã thấy toàn bộ tôi khong thể nào thả cô ta đi.”

Anh ta nháy mắt với đồng bạn, “Bắt cô ta lại.”

Tất nhiên Hứa Ngôn hiểu được đây là có ý gì, sắc mặt cô ta rắng bệch, mấy người trước mặt đều mang theo mặt nạ bảo vệ, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt bọn họ. Tưởng Viễn Chu nghe vậy từ từ đứng dậy, “Mày muốn giết người trước mặt tao?”

“Tưởng tiên sinh, hiện tại tự ngài cũng khó bảo toàn.”

“Nhưng cuối cùng tao vẫn có tư cách nói điều kiện với mày.”

Người đàn ông cười lạnh, đồng bọn bên cạnh thúc giục, “Đừng lãng phí thời gian, vạn nhất gặp người thì sao giờ? Hiện tại ra ngoài còn một mất khá nhiều thời gian.”

Người đàn ông nghe vậy cầm súng trong tay, trái tim Hứa Ngôn đập như muốn phá tan lồng ngực, nhưng cô ta không khóc lên, càng không cầu xin tha thứ.

Cô ta vươn hai tay giơ cao đỉnh đầu, làm động tác đầu hàng.

“Không nên, các người có thể dẫn tôi đi theo.” Hứa Ngôn nói xong đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu và lão Bạch, “Tôi có học qua một chút nghề y, sẽ biết xử lý vết thương, vị tiên sinh này còn đang bị chảy máu, nếu còn như vậy mà nói sợ là không chống đỡ được bao lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.