Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 277: Chương 277: Chương 216 -1: Cứu chồng




Người đàn ông nhìn Tưởng Viễn Chu, thấy trên mặt anh có vết máu.

Ai cũng hiểu rõ, Tưởng Viễn Chu khong thể xảy ra việc gì, một khí anh thật sự gặp bất trắc thì đây là một cuộc mua bán lỗ vốn.

Chạy đến thâm sơn cùng cốc này chịu khổ cuối cùng còn phí thời gian sao?

Người đàn ông thu hồi súng trong tay, “Ngừng tay đi.”

Lão Bạch vừa mới bị đánh, anh đè lại một bên hông, một tay kia đỡ lấy Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh.”

Trên đầu Tưởng Viễn Chu vẫn còn vết máu, anh đứng lên, sắc mặt Hứa Ngôn hoảng sợ, cho tới bây giờ cô ta chưa gặp qua loại chuyện như vậy, mấy người đàn ông kéo hai gã bảo tiêu bị đánh ngã vào trong rừng, Tưởng Viễn Chu lau măt, thấy bàn tay mình đều là máu.

“Anh ta như vậy không được… Nên xử lý miệng vết thương cho anh ta.”

Hứa Ngôn nói ra, bên trong giọng nói run rẩy, cô ta thật sự rất sợ, sợ vô cùng, cô ta đã từng thấy cướp những người đó cực kì hung ác, đối phó với Tưởng Viễn Chu nhất định bọn họ đã chuẩn bị tốt đúng không?

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta, bóng cây từ trên cao áp xuống người cô ta, anh không thể nhìn rõ gương mặt cô ta.

“Băng bó?” Người đàn ông nhấc chân, đá vào bắp chân cô ta một cái, “Đừng có mà ở đây lãng phí thời gian, đi.”

Lão Bạch nâng Tưởng Viễn Chu về phía trước, Hứa Ngôn là người trong thôn, nhưng đối phương không hỏi cô ta một câu, có thể thấy đươc những người này đã tìm hiểu kĩ rồi.&Trong thôn nhỏ như vậy, mấy người lạ đến đây chẳng lẽ không ai phát hiện?

Đường càng đi càng lệch, Tưởng Viễn Chu cảm thấy váng đầu, sắc mặt lão Bạch hết sức khẩn trương, “Tưởng tiên sinh, không có việc gì chứ?”

Anh ta dừng bước, “Như vậy không được, sẽ xảy ra chuyện, trước xử lý thật tốt vết thương cho Tưởng tiên sinh.”

Người đàn ông tiến lên, giờ đèn pin trong tay nhìn tình trạng của Tưởng Viễn Chu, anh ta kéo Hứa Ngôn tới bên cạnh, “Nhanh lên, nếu cô dám làm chậm trễ thời gian, tôi lấy mạng nhỏ của cô.”

“Nhưng chỗ này không có băng gạc.”

Người đàn ông dùng đèn pin đánh một cái vào sau đầu Hứa Ngôn, tiếng trầm đục truyền vào lỗ tai, trong đầu Hứa Ngôn ong lên, cả người nhịn không được ngã về phía trước, Tưởng Viễn Chu đưa tay đỡ cô ta, “Cô không sao chứ?”

Sắc mặt Hứa Ngôn trắng xanh, người đàn ông cười lạnh, “Cô cho đây là chỗ nào? Còn đòi băng gạc?”

Tưởng Viễn Chu nắm lấy cổ tay cô ta, phát hiện đôi tay cô ta lạnh lẽo, Hứa Ngôn khó khăn tỉnh táo lại, lão Bạch nhìn người mình, “Tôi có cách, có thể dùng áo trong của tôi.”

Một người đàn ông nghe vậy cầm lấy dao tiến lên, không nói hai lời cắt một mảnh áo lớn trên người lão Bạch.

“Cho ngươi.”

Hứa Ngôn cầm lấy, Tưởng Viễn Chu buông tay cô ta ra, anh đứng trên bãi đất cao trước mặt cô ta, cô ta giơ hai tay lên cũng không chạm được. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, Hứa Ngôn xé tấm vải xong sau đó cẩn thận băng bó vết thương cho Tưởng Viễn Chu.

“Anh ta không thể bị thương nữa, nếu không các anh đừng nghĩ mang theo anh ta đi.”

Tưởng Viễn Chu nghe thấy lời cô ta nói, người đàn ong đứng bên cánh sắp không còn kiên nhẫn.

Hứa Ngôn nhanh chóng xử lý tốt miệng vết thương cho Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nhìn thời gian, lúc này ở trong thôn vách núi đen hầu như không có ai qua lại, cho nên bọn họ phải lợi dụng thật tốt thời gian buổi tối này.

“Đi, đừng có nói nhảm nữa.”

Bọn họ từ trong rừng đi ra ngoài, di qua núi dốc đừng nếu trong tay bọn họ không có súng lão Bạch còn muốn đánh cược một phen, hiện tại anh ta không dám lộn xộn, sợ lại chọc giận mấy người đó, gây bất lợi với Tưởng Viễn Chu.

Trong rừng, có âm thanh bén nhọn truyền vào lỗ tai, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn lại, chim chóc từ trong rừng bay ra.

Đối với người như hắn mà nói không chỉ từ nhỏ đã biết thương trường hiểm ác, anh vẫn hiểu nơi nào thì không nên rêu rao, bởi vì trên đời vẫn luôn có người có tâm lý sai lệch, sẽ nhớ phải chiếm đoạt đồ của anh.

Trước khi Tưởng Viễn Chu trưởng thành, một người họ hàng xa đã xảy ra chuyện.

Mà người bác đó ra ngoài mang theo bảo tiêu, vẫn bị bắt cóc, sau khi giao tiền chuộc xong trong lòng người nhà tràn đầy mong chờ nhưng lại nhận được tin dữ con tin đã bị giết.

Có lẽ bọn chúng biết những người bị bắt cóc không thiếu tiền, một khi thả về nhà dựa vào tiền tài và quyền lực của bọn họ muốn tìm ra mấy tên bắt cóc không khó.

Hứa Ngôn không biết mình phải đi theo bao lâu, lòng bàn chân cô ta đau lợi hại, càng đau lòng hơn là cô ta không biết mình còn mạng để về hay không.

Hoàng Long Đỉnh

Lâm Lâm và Duệ Duệ đã ngủ từ sớm, trước đó vài phút Hứa Tình Thâm sẽ nhìn thời gian.

Tưởng Viễn Chu đã đồng ý, lúc tối đến sẽ dùng điện thoại của bệnh viện liên lạc với cô, nhưng đã lúc này rồi, chẳng lẽ anh đã ngủ?

Hứa Tình Thâm thử một lần, bấm điện thoại cho Tưởng Viễn Chu.

Vậy mà lại thông, cô cảm thấy vui vẻ, tín hiệu bên kia lúc tốt lúc xấu, cô chỉ trung hợp mà thôi.

Tưởng Viễn Chu đang đi thì di động trong túi đột nhiên truyền đến tiếng chuông, anh biết là ai gọi tới, đây là tiếng chuông anh cài riêng cho Hứa Tình Thâm.

Người đàn ông phía sau đương nhiên cũng nghe thấy được, anh ta tiến lên, đưa tay về phía Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, lấy ra đi.”

Tưởng Viễn Chu sờ vào túi quần, lấy ra, anh biết nhất định Hứa Tình Thâm sẽ sốt ruột, lúc này anh nghĩ muốn nghe cô nói một câu, nghĩ muốn nói với cô ngày mai anh mới có thể trở về.

Người đàn ông dùng một tay cầm điện thoại, đưa mắt nhìn.

“Tưởng tiên sinh, xem ra tình cảm của ngài và Tưởng thiếu phu nhân rất tốt.”

Người đàn ông nói xong cắt đứt cuộc gọi, sau đó tắt điện thoại.

Hứa Tình Thâm khó tin, cô nhìn màn hình di động của mình, thử gọi lại thì bên kia đã tắt máy.

Nếu điện thoại đã thông vì sao còn tắt máy?

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu căng thẳng, người đàn ông bỏ điện thoại vào túi quần, “Đi thôi.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm không xua đi được sự lo lắng, cô có số điện thoại của lão Bạch, nhưng lúc gọi tới cũng tắt máy theo.

Hai người đều tắt máy? Làm sao lại trùng hợp như vậy?

Hứa TìnhThâm đi tới đi lui trong phòng ngủ, nghĩ có lẽ Tưởng Viễn Chu đang lái xe.

Cô hy vọng một lần nữa bấm số, ngược lại rất nhanh có người bốc máy, “Alo?”

“Tưởng tiên sinh có ở đó không?”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngại quá, tôi mới ngủ.” Lái xe mệt mỏi ngồi dậy.

Hứa Tình Thâm nói, “Không có việc gì, tôi thấy anh ấy tắt điện thoại.”

“Tưởng tiên sinh tới nhà trưởng thôn ăn cơm.” Lái xe nhìn thời gian, “Đã muộn như thế này rồi sao? Ngài chờ một chút tôi đi xem ngài ấy đã trở lại chưa?”

“Được, phiền anh rồi.”

Lái xe mặc thêm quần áo, Hứa Tình Thâm từ từ đi trong phòng, cô chờ điện thoại của người lái xe, một lúc sau điện thoại trong tay cô rung lên.

Hứa Tình Thâm vội vàng nhận điện thoại, “Alo.”

“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh chưa về, tôi mới gọi điện thoại cho trưởng thôn, nói là… nói là bọn họ ăn cơm xong liền rời đi, nhưng đã mấy tiếng rồi.”

Trong đầu Hứa Tình Thâm ong ong nổ tung, như có một quả bom hẹn giờ, “Có ở bệnh viện không? Chie cần có thể liên lạc với bọn họ là được, tôi sợ nếu gọi nữa điên thoại sẽ không thể kết nối.”

“Có, đợi tôi gọi điện thoại qua.”

“Phái người đi tìm ven đường, anh ấy không thể đến nhà người khác, anh ấy không quen biết với người trong thôn cạnh vách núi.”

“Vâng…”

“Hiện tại chỉ có thể phiền toái tới trưởng thôn rồi, bảo ông ta triệu tập mọi người, mặc kệ có kết quả hay không chúng tôi đều sẽ cảm ơn.”

Vâng. Lái xe nhớ rõ lời cô.

“Còn nữa…” Hứa Tình Thâm nghĩ đến tất cả các loại kết quả, “Báo cảnh sát thử xem, tuy không biết có tác dụng hay không nhưng cứ báo cảnh sát trước đi. Anh lập tức tới nhà trưởng thôn, điều động người trong thôn đi tìm, hỏi bọn họ ngoài những người ra ngoài làm thuê thì có anh tối nay không ở nhà hay không.”

Vâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.