Rõ ràng khẩn trương vô cùng, nhưng trong lòng Hứa Tình Thâm không có một chút bối rối, cô biết lúc này cô không thể hoang mang lo sợ.
Lái xe nhận điện thoại của cô xong liền cùng nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi qua.
Dọc đường đi đến nhà trưởng thôn đều không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu, lại thêm trời tối đen, ngày cả hai bảo tiêu trong rừng trúc cũng không bị phát hiện.
Lúc mọi người trong thôn tụ tập tới, Tưởng Viễn Chu đã bị mang ra khỏi thôn.
Anh bị người ta mang lên một chiếc xe, ánh mắt bị một tấm vải che lại, mệt mỏi ập tới, nhưng đau đớn trên đầu không ngừng hành hạ anh, cũng thời thời khắc khắc anh đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.
Xe đi được một lúc liền dừng lại một chỗ.
Lúc Tưởng Viễn Chu xuống xe, lỗ tai ù ù, gió ào ào thổi tới, còn mang theo cát bụi.
Tưởng Viễn Chu một trái một phải khống chế, anh nghe thấy có người mở miệng, “Cô gái kia làm sao bây giờ?”
“Mang theo cũng phiền toái…”
Đối với anh mà nói, giữ thêm một Hứa Ngôn thì càng bị liên lụy, Tưởng Viễn Chu bước chậm lại, “Các người mang cô ta đi theo đi, tiền chuộc của cô ta tôi trả.”
“Tưởng tiên sinh hào phóng vậy sao?”
“Cô ta là người trong thôn cạnh vách núi đen vốn là vô tôi.”
Mấy người bị đẩy về phía trước, leo lên phi cơ, trong lòng Tưởng Viễn Chu hồi hộp, hao tâm khổ tứ như vậy để bắt cóc anh, xem ra mấy người này không hề đơn giản.
Hứa Tình Thâm không dám báo cảnh sát, cô ngồi ở mép giường, vẫn không nhúc nhích, ảo tưởng Tưởng Viễn Chu có thể trở về, ảo tưởng tất cả chỉ do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng đợi cho đến sáng tất cả may mắn đều biến mất.
Lái xe gọi điện thoại, nói hai bảo tiêu bên cạnh Tưởng Viễn Chu đã tìm được, ở trong rừng cách nhà trưởng thôn không xa, lúc đó đang hôn mê. Trên đường có thấy được vết máu, còn cả đèn pin bị hỏng, trưởng thôn đã nhận ra nói đó là đèn pin ông ta đưa cho lão Bạch.
Bởi vậy có thể khẳng định nhất định Tưởng Viễn Chu đã xảy ra chuyện.
Trưởng thôn mang theo người từng nhà tìm bên ngoài mấy lần cũng không tìm được bóng dáng của Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm nghe xong như rơi vào hầm băng, tay cô run rẩy, mơ hồ cảm thấy không tốt, cô không nghĩ dự cảm này lại trở thành sự thật.
Tưởng Viễn Chu chỉ ra ngoài một chút làm sao lại gặp chuyện không may vậy?
Cô còn muốn an ủi bản thân, dù sao cô biết Tưởng Viễn Chu lâu như vậy, từ trước tới nay anh là người không gì không làm được. Hai tay Húa Tình Thâm ôm đầu, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa bộp bộp bộp…
“Vào đi.”
Thím Nguyệt đi vào, “Tưởng thiếu phu nhân, Lâm Lâm bé…”
Thím Nguyệt bước mấy bước đi vào, thấy Hứa Tình Thâm co người, hai tay không ngừng ôm lấy đầu, thím Nguyệt thấy đôi vai cô không ngừng run lên, bà nhanh chóng đi tới, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài làm sao vậy?”
Nước mắt Hứa Tình Thâm rơi đầy mặt, nước mắt chảy xuống đầu gối, cô lắc đầu, “Không có việc gì.”
“Làm sao lại không có việc, ngài xem ngài…”
“Tâm tình tôi không tốt mà thôi.” Hứa Tình Thâm lau nước mắt, nhìn thím Nguyệt, “Mấy ngày nay vất vả cho thím rồi, thím trông chừng hai đứa bé cho tốt là được.”
“Đât là chuyện tôi phải làm.” Thím Nguyệt thấy cô không chịu nói, cũng không tiện hỏi thêm, “Đúng rồi, hôm nay Tưởng tiên sinh về sao?”
Hứa Tình Thâm ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào.
Hứa Tình Thâm ép nước mắt trở về, miệng cô giật giật, vì nhẫn nhịn mà không ngừng run run, nhưng vẫn đáp lại một câu, “Sau lại nói, có lẽ có có lẽ không.”
“Được rồi, tôi ra ngoài trước.”
Hứa Tình Thâm giơ tay lên, lau hết nước mắt.
Hiện tại cô còn chưa biết Tưởng Viễn Chu còn sống hay không…
Hai chữ cuối cùng Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tới, cô an ủi chính mình không đến mức đó, không đến mức đó, nếu chỉ muốn mạng của Tưởng Viễn Chu thì bọn họ sẽ không mang anh đi. Nếu là vì tiền thì sao? Có phải là nói Tưởng Viễn Chu sẽ không có việc gì?
Lúc này Hứa Tình Thâm vẫn chưa dám báo cho cảnh sát, thời gian từng phút trôi qua.
Lái xe gọi tới, trong thôn chưa có cảnh sát, Hứa Tình Thâm cảm thấy tuyệt vọng ấp xuống đầu, “Thông tri cho người của chúng ta đi.”
Vâng.
Mấy người từ phi cơ đi xuống lại đi xe một đoạn nữa mới tới đích.
Tưởng Viễn Chu bị người ta đẩy mạnh vào một gian phòng, sau đó bị một miếng vải đen được mở ra. Lão Bạch và cô gái kia cũng bị đẩy vào, Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, đây là căn phòng bình thường trét xi măng, ngoại trừ một cái giường thì không còn cái gì.
Người đàn ông đi tới, lấy di động của Tưởng Viễn Chu từ trong túi ra. “Người nhà không gọi được cho Tưởng tiên sinh nhất đính sẽ lo lắng.”
“Tôi nói với anh, muốn đòi tiền trực tiếp đòi tôi, muốn nhiều hay ít tôi có thể cho bọn anh.”
“À, Tưởng tiên sinh, tôi sợ nhất không phải là không có tiền mà là có tiền mà mất mạng.” Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, “Nếu ngài đưa cho tôi, tôi không phải sẽ bị lộ thân phận sao?”
“Gan nhỏ như vậy xem ra anh cũng không làm được cái gì.”
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, “Tưởng tiên sinh, vậy ngài nhớ kĩ những lời này, ghim nó ở trong lòng.”
“Dù anh có gọi cho phu nhân của tôi cô ấy cũng không thể tìm ra tiền, tiền của tôi không ở trong tay cô ấy.”
“Vậy thì phải nhìn xem cô ta yêu ngài bao nhiêu, nếu yêu nhiều mà nói cô ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của tôi.”
Người đàn ông ra ngoài, cho người khóa cửa, lão Bạch vẫn đè hông, sắc mặt khó chịu, Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta, “Không có việc gì chứ?”
“Chắc không đáng ngại gì.”
Tưởng Viễn Chu nhìn giường lớn, ngồi xuống, đưa mắt nhìn cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, Hứa Ngôn đứng ngoài cửa sổ, lúc này Tưởng Viễn Chu mới nhìn rõ cô ta, nhìn toàn bộ gương mặt cô ta.
Trong lòng có cảm giác hình như đã từng thấy qua, “Cô tên gì?”
“Hứa Ngôn?”
Cùng là họ Hứa?
“Tối qua tại sao lại đi lại một mình bên ngoài?”
Hứa Ngôn rũ mắt, “Tôi vốn là ra ngoài làm thuê, hai ngày này về thăm nhà, trong nhà chỉ có mỗi ba mẹ, tôi mang qua cho trưởng thôn mấy thứ, nhờ ông ấy thay tôi chăm sóc cho ba mẹ, không nghĩ tới trên đường lạ gặp chuyện này.”
Tưởng Viễn Chu nghe cô ta nói chuyện, Hứa Ngôn đi lại trong phòng một hồi, sau đó nhìn lão Bạch, “Chúng ta sẽ không chết phải không?”
“Cô sợ sao?”
“Không đến nỗi.”
Tưởng Viễn Chu nhấc mắt nhìn, anh luôn có một loại ảo giác giống như từ trên người phụ nữ này cất giấu một bóng dáng, chẳng lẽ là vì anh quá nhớ Hứa Tình Thâm sao?
Cũng không biết mấy người đó gọi điện thoại cho cô xong cô sẽ hoảng sợ bất lực đến mức nào?
“Chúng ta trốn đi.” Lão Bạch nói.
Tưởng Viễn Chu hồi hồn, “Trốn sao?”
“Đúng vậy, ngài xem chỗ này có cửa sổ, chúng ta nghĩ cách lấy nó xuống…”
“Không thể nào.” Hứa Ngôn nghe xong lắc đầu, “Không phải là tôi bi quan, anh nghĩ xem, những tên cướp kia sẽ không nghĩ tới sao? Nói không chừng bên ngoài cửa sổ còn có người, còn có khả năng bên ngoài cửa sổ là con đường chết, nếu là vách núi đen vạn trượng thì sao?”
Ngón tay tưởng Viễn Chu gõ lên bức tường, Hứa Ngôn thấy vậy tiến lên, “Miệng vết thương của ngài không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
Hứa Ngôn đi tới, ngồi ở mép giường với anh, “Tôi mệt quá, muốn ngồi một chút.”