Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 279: Chương 279: chương 216 -3: Tiếp




Tưởng Viễn Chu cảm giác được gió thổi vào, chỗ này rất lạnh, nền xi măng còn có khe hở, hoàn cảnh này làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, vẫn luôn đầy ắp trong lòng Tưởng Viễn Chu.

Hoàng Long Đỉnh.

Lâm Lâm và Duệ Duệ rời giường, được thím Nguyêt mang ra vườn chơi đùa.

Hứa Tình Thâm đứng trên sân thượng, nhìn bóng dáng hai đứa bé chạy tới chạy luo, điện thoại cầm trong bàn tay, cô vẫn nắm lấy, sợ điện thoại rơi mất.

Lúc tiếng chuông vang lên Hứa Tình Thâm vội vàng nghe máy, “Alo.”

“Phu nhân ngài khỏe mạnh, biệt thự Tinh Loan có cần suy nghĩ không?”

Hứa Tình Thâm nói không cần, cắt đứt trò chuyện.

Trong lòng căng như dây cung bỗng nhiên bị chặt đứt, Hứa Tình Thâm nhìn thời gian, đã hơn tám giờ rồi. Cô không thể chờ như vậy, Hứa Tình Thâm chuẩn bị báo cảnh sát.

Tiếng chuông điện thoại lần thứ hai vang lên, Hứa Tình Thâm nhìn, đưa điện thoại đến tai.

“Tưởng thiếu phu nhân.” Bên trong có tiếng nói chuyện kì lạ truyền đến, vừa nghe liền biết là bị đổi giọng, Hứa Tình Thâm nắm chặt lấy lan can, “Anh là ai?”

“Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết Tưởng tiên sinh ở trong tay chúng tôi là được.”

Hứa Tình Thâm hít vào khí lạnh, gắt gao nắm chặt bàn tay của cô, càng ngày càng dùng sức, “Anh muốn gì?”

“Cô yên tâm, Tưởng tiên sinh rất tốt, tôi chỉ muốn tiền.”

“Làm sao tôi biết hiện tại anh ấy có tốt hay không?”

“Cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ để cho cô nhìn thấy anh ta.”

Hứa Tình Thâm nhanh chóng trở lại phòng, đóng cửa ban công lại, “Có yêu cầu gì anh nói đi.”

“Ba ngày sau trong buổi đấu giá ở Đông Thành có một sợi giây chuyền được đấu giá, tư liệu cụ thể tôi sẽ gửi cho cô. Tưởng thiếu phu nhân chỉ cần lấy nó là được.”

Hứa Tình Thâm lộ vẻ mặt khó hiểu, “Tôi trực tiếp đưa tiền cho anh không được sao?”

“Tôi không phải là người thích phiền toái.” Đối phương tiếp tục nói, “Cô dùng tám vạn mua nó là được.”

“Vậy có người ra giá cao hơn tôi thì sao?”

“Sẽ không, sợi dây đó không có giá này.”

Hứa Tình Thâm đi tới đi lui trong phòng, “Căn bản tôi không lấy ra được số tiền lớn như vậy.”

“Tưởng thiếu phu nhân, ở Đông thành này, mạng của Tưởng tiên sinh không đáng giá tám vạn sao?”

Hứa Tình Thâm sợ chọc giận đối phương, người đàn ông cười lạnh, “Cô không báo cảnh sát đấy chứ?”

“Không.”

“Tôi thích nói chuyện với người thông minh như vậy.”

Hứa Tình Thâm nắm chặt nắm đấm, “Tôi muốn gặp mặt chồng tôi.”

“Có thể thấy được tình cảm Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân rất tốt.” Người đàn ông đi tới phòng nhốt Tưởng Viễn Chu, anh ta dừng bước, “Nhớ kĩ, chuyện này không được nói cho ai biết, một khi tin tức bị tiết lộ tôi không xác định có thể thả Tưởng tiên sinh an toàn trở về hay không.”

“Nhưng tôi cần dùng một số tiền lớn như avyaj nhất đinh tôi với tới nhà họ Tưởng.”

“Cô đừng đùa với tôi, cô là Tưởng thiếu phu nhân, ngày cả một chút tiền ấy cũng không có?” Hiển nhiên đối phương trước khi bắt cóc Tưởng Viễn Chu cũng đã tìm hiểu rõ ràng tất cả nhà họ Tưởng, “Đặc biệt là Tưởng Đông Đình, nếu để ông ta biết, như vậy thì xin lỗi, đời này cô đừng nghĩ gặp lại…”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm nghe vậy, sợ hãi vô cùng, cô khó khăn lắm mới ổn định cảm xúc của mình, “Được, tôi đồng ý với anh, nhưng anh phải đảm bảo an toàn cho chồng tôi.”

“Tưởng thiếu phu nhân, tôi nói với cô một chuyện, nếu cô báo cảnh sát, nếu cô liên lạc với Tưởng Đông Đình, nhất định bọn họ không có động tĩnh gì. Chuyện bắt cóc tống tiền không phải là lần đầu tiên tôi làm, cô tuyệt đối không muốn xảy ra chuyện giết con tin chứ?”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt, “Tôi chỉ muốn chồng tôi an toàn trở về.”

“Vậy là tốt rồi, nghe theo tôi nói mà làm.”

“Khoan đã… Để tôi, để tôi thấy anh ấy.”

Người đàn ông bảo cửa trông cửa mở cửa ra, anh ta đi vào, tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, thiếu phu nhân của ngài.”

Tưởng Viễn Chu không nhận, âm thanh của Hứa Tình Thâm từ bên trong truyền tới, “Viễn Chu, Viễn Chu?”

“Anh không sao.” Tưởng Viễn Chu nói một câu như vậy, “Yên tâm.”

Hứa Tình Thâm rơi nước mắt, “Viễn Chu, anh nói chuyện với em đi.”

Tưởng Viễn Chu nghe được cô đang lo lắng, người đàn ông thu tay đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, âm thanh quái dị tiếp tục truyền vào lỗ tai Hứa Tình Thâm, “Thời gian không còn nhiều, nếu lúc đó không lấy được tiền… Tưởng thiếu phu nhân, chúng ta không còn gì để nói.”

“Tôi, làm sao tôi có thể liên lạc với anh đây?”

“Chờ điện thoại của tôi.” Người đàn ông cố gắng che giấu đến cùng, Hứa Tình Thâm đầy lo lắng, “Anh cho tôi thêm thời gian một chút…”

“Không phải tôi không cho cô mà là sợ Tưởng thiếu phu nhân chờ không kịp.” Người đàn ông nói xong tăng thêm ngữ khí, “Tưởng tiên sinh bị thương.”

“Anh nói cái gì?”

“Cho nên, Tưởng thiếu phu nhân tự mình suy nghĩ cẩn thận đi.”

Trò chuyện bị ngắt, Hứa Tình Thâm lo lắng không thôi, “Alo, alo, alo.” Đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng tút tút, Hứa Tình Thâm hét lên, “Alo, nói chuyện, nói chuyện đi.”

Một lúc sau Hứa Tình Thâm mới ngồi xuống mép giường, cô cảm thấy trời như sập xuống.

Cô ném điện thoại xuống chăn, hai tay nắm lấy tóc mình, “Làm sao bây giờ Làm sao bây giờ?”

Tuy Tưởng Viễn Chu đã đưa chi phiếu cho cô để cho cô dùng nhưng cô không thể nào lấy ra một khoản tiền như vậy được. Lại không thể nói với Tưởng Đông Đình, cô chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp, Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy hy vọng.

Hứa Tình Thâm nhanh chóng cầm điện thoại, ngón tay run rẩy bấm số điện thoại của Hứa Minh Xuyên.

Bên kia nhanh chóng nhận máy, “Alo, chị, em vừa định gọi điện cho chị…”

“Minh Xuyên, chị hỏi em một chuyện, Viễn Chu cho người sang tên Cửu Long Thương cho em, đã xong chưa?”

“Chị, em đang định nhắc tới chuyện này, đã hoàn thành, bọn em đã làm xong, sẽ tới Cửu Long Thương ngay lập tức.”

Hy vọng trong lòng Hứa Tình Thâm dâng lên, “Em ở Cửu Long Thương chờ chị, chị qua ngay lập tức.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm cầm điện thoại ba chân bốn cẳng ra ngoài, lái xe tới Cửu Long Thương. Nhà họ Hứa đã thuê công ty chuyển nhà, thật ra Cửu Long Thương cái gì cũng có, trước kia mấy thứ đồ dùng trong gia đình đã hỏng hết không thể dùng được nữa. Hứa Tình Thâm nhìn thấy Hứa Vượng đang kéo mấy cái túi vào trong sân, nhìn thấy cô, Hứa Vương thả đồ trong tay, “Tình Thâm.”

“Minh Xuyên đâu?”

“Bên trong sao ấy?”

Hứa Tình Thâm đi vào, nghe thấy âm thanh Triệu Phương Hoa truyền đến, “Phòng khách này cũng quá lớn rồi, còn có sofa này, bức tranh này, trang trí… Minh Xuyên, đời này của mẹ chưa từng nghĩ tới có thể ở lại ngồi nhà tốt như vậy.”

“Mẹ, cái này phải cảm ơn chị và anh rể…”

“Cái này không phải nên vậy sao? Tình Thâm là con gái nhà họ Hứa, cần phải vậy rồi.”

Hứa Tình Thâm đi vào, không gọi mà đi thẳng bên người Hứa Minh Xuyên, “Minh Xuyên, em đi theo chị.”

“Chị đi đâu thế?”

“Chị có việc gấp, chúng ta trước tiên bán Cửu Long Thương, em yên tâm… Sau này chị nhất định mua cho em cái khác…”

“Cô nói cái gì?” Triệu Phương Hoa nghe vậy, cả người sắp bùng nổm “Cửu Long Thương hiện tại là của Minh Xuyên, cô dựa vào đâu đòi bán?”

“Con có việc dùng gấp, tạm thời rất cần…”

“Cần làm cái gì?” Triệu Phương Hoa đi tới, kéo Hứa Minh Xuyên ra, “Cô còn để ý chút tiền đó? Có phải đổi ý rồi hay không? Tôi nói cho cô, hối hận cũng vô dụng, hiện tại Cửu Long Thương đã đứng tên Minh Xuyên rồi.”

Bà ta cố tình gây sự giống như Hứa Tình Thâm cướp đồ của bà ta.

Tưởng Viễn Chu đứng dưới cửa sổ, chỉ có ánh mặt trời chiếu vào, anh có thói quen chưa mưa chắn gió cho Hứa Tình Thâm, che chở cô ở phía sau, nhưng mà hiện tại anh không ở bên cạnh cô, anh còn cần cô tới cứu, cô phải làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.