Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 280: Chương 280: Chương 217: Người phụ nữ của anh là độc nhất vô nhị




Cửu Long Thương

Hứa Vượng đi vào nhà, sắc mặt Hứa Minh Xuyên lờ mờ, Triệu Phương Hoa giống như lúc nào cũng giống như gà mẹ chuẩn bị chiến đấu, trừng trừng mắt, bà ta che trước mặt Hứa Minh Xuyên, sợ Hứa Tình Thâm cướp mất thứ gì của con trai bà ta.

“Sao lại thế này?” Hứa Vượng đi vào, kéo lấy cổ tay Triệu Phương Hoa, “Có chuyện gì từ từ nói.”

“Có gì từ từ nói sao? Hôm nay chuyển nhà, vốn là ngày tốt.” Triệu Phương Hoa nói một hơi lại mắc nơi cổ họng, cảm giác sượng mặt, “Minh Xuyên còn chưa ở lại nơi này đấy, cô ta bảo muốn bán nhà, cô ta đang chứa tâm tư gì đây?”

“Mẹ.” Hứa Minh Xuyên bất đắc dĩ, “Mẹ nghe chị nói trước đi, mẹ đừng lo lắng.”

“Nếu không phải bất đắc dĩ con cũng không có quyết định này, yên tâm đi, chuyện nhà cửa sau này còn có thể giải quyết…”

“Giải quyết cái gì? Một khi Minh Xuyên kí tên cái gì nó cũng không có.”

Hứa Tình Thâm tiến lên, kéo Hứa Minh Xuyên, Triệu Phương Hoa thấy vạy gạt tay cô ra, “Cô đừng có mơ.”

“Con đang nói chuyện với Minh Xuyên.”

Triệu Phương Hoa kéo Hứa Minh Xuyên, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hứa Tình Thâm nóng như lửa đốt, lúc này hình dung cô như kiến bò trên chảo nóng cũng không quá, lúc này có Triệu Phương Hoa ở đây nếu muốn bán nhà không thể lừa bà ta. Lai nói hiện tại Hứa Tình Thâm không có thời gian tính đến trốn cái này phòng cái kia, có lẽ cô muộn nửa phút thôi Tưởng Viễn Chu sẽ gặp chuyện không may.

Hứa Minh Xuyên nhìn chằm chằm chị gái, ngay cả một chút khí sắc cũng không có, cả người như có chuyện gì bao phủ, cậu biết, nếu Hứa Tình Thâm không gặp được chuyện gì quan trọng thì sẽ không như vậy.

Hứa Minh Xuyên đẩy Triệu Phương Hoa ra, đi đến trước Hứa Tình Thâm, “Chị, nhất định là gần đây quá mệt mỏi rồi? Đi, em và chị đi ra ngoài một chút.”

“Minh Xuyên.” Triệu Phương Hoa vội vàng kéo tay cậu ta, “Con đừng hồ đồ.”

“Mẹ, người yên tâm, con không hồ đồ, có chuyện gì nhất định con sẽ thương lượng với người.” Hứa Minh Xuyên lại gần tai Triệu Phương Hoam “Mẹ không thể đối xử với chị như vậy, sau này có việc gì không phải mẹ vẫn phải dựa vào chị sao? Tính tình này của mẹ…”

Hứa Minh Xuyên nói xong đi qua ôm lấy bả vai Hứa Tình Thâm, “mẹ, mẹ yên tâm, chúng con sẽ nhanh chóng trở lại.”

Hứa Vương cũng vội vàng kéo tay Triệu Phương Hoa, Hứa Minh Xuyên đưa Hứa Tình Thâm ra ngoài, bên ngoài Cửu Long Thương cái gì cũng có, cậu lựa chọn một quán yên tĩnh, cùng Hứa Tình Thâm đi vào.

Hứa Tình Thâm không biết nói như thế nào, Hứa Minh Xuyên nhìn ra được, cả người cô khẩn trương, cậu đứng dậy mua hai cốc cacao nóng, lúc trở lại để một cốc vào trong tay Hứa Tình Thâm.

“Chị, uống một chút đi, có chuyên gì từ từ nói.”

Hứa Tình Thâm cầm cốc trong tay, lo lắng nhìn hơi nóng bốc lên, cũng chỉ có như vậy trong lòng cô mới có chút an ủi.

“Chị, chị gặp chuyện gì sao? Anh rể đâu?”

Hứa Tình Thâm cố nén một hơi, nước mắt rơi xuống, “Minh Xuyên, thật xin lỗi, chị cần sự giúp đỡ của em, cần khoản tiền này.”

“Được, nhà này vốn là của bọn chị, chị muốn dùng tiền, cái khác em không thể giúp chị, nhưng em đồng ý bán căn nhà này.”

Hứa Tình Thâm vừa nghe, đưa tay che mặt, “Cảm ơn.”

“Nhà cửa bán đi rồi… có đủ không?” Hứa Minh Xuyên nhìn Hứa Tình Thâm đang ngồi đối diện, “Là việc làm ăn của anh rể gặp chuyện sao? Không sao, chị đừng gấp, anh ấy nhất định có thể vượt qua, nếu còn thiếu tiền, chị nói với em, nhiều thì em không có nhưng mấy vạn thì…”

“Minh Xuyên.” Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay cậu ta, “Cái khác em không cần quan tâm, tạm thời ủy khuất cho em rồi.”

“Cái này thì có ủy khuất gì, em đã quen ở trong nhà đó rồi.”

“Hiện tại chị đi tìm người môi giới, áp giá xuống mà nói có lẽ sẽ được, còn mẹ…”

Hứa Minh Xuyên cười nhẹ, “Bán nhà cần mang cái gì? CHứng minh thư, giấy tờ nhà đất và hộ khẩu sao? Đợi chị hỏi người môi giới xong sau đó nói với em, mẹ để mấy thứ đó ở đâu em biết hết, hộ khẩu có thể lấy trộm được.”

Hứa Minh Xuyên không hề do dự, thậm chí không hỏi một câu, nhà cửa này đáng giá bao nhiêu tiền chứ.

Cô lau nước mắt, “Được, vậy chị đi đây.”

“Chị mau đi đi.”

Hứa Tình Thâm đi rồi, Hứa Minh Xuyên cũng đứng dậy chuẩn bị trở về, mới ra ngoài Hạ Manh liền gọi tới.

Cậu một bên cầm chìa khóa, một bên bắt máy, “Alo. Manh Manh.”

“Minh Xuyên, anh ở đâu? Sao còn chưa đến?”

“Anh tới ngay….”

Hạ Manh ở nhà đã chuẩn bị tốt, miệng cô vui vẻ, “Nhà ở bên kia đã chuẩn bị xong sao?”

Bước chân Hứa Minh Xuyên nặng nề, cậu đến cạnh xe, không lập tức mở cửa ngồi vào, “Manh Manh, có chuyện anh muốn nói với em.”

“Chuyện gì?”

“Chị của anh có việc gấp, chị ấy cần tiền, cụ thể chuyện gì xảy ra anh không rõ, nhưng anh thấy được chị ấy rất gấp. Nhà Cửu Long Thương, tạm thời cần bán đi.”

“Anh nói gì?” Hạ Manh cho rằng mình nghe nhầm, “Chị và anh rể của anh nhiều tiền như vậy làm sao lại cần bán nhà chứ?”

“Anh cũng không rõ lắm, nhưng bộ dáng của chị… chuyện này rất gấp, hơn nữa từ trước tới này chị đều là người có chủ kiến, chị nói thời gian ngắn nữa có thể mua lại nhà.” Hứa Minh Xuyên nhẹ giọng, chuyện bán nhà ngược lại cậu không lo lắng Triệu Phương Hoa, tiền trảm hậu tấu, cùng lắm là bị bà mắng cho, nhưng Hạ Manh thì khác, dù sao cùng là người cùng sống cả đời, “Manh Manh, nhà cửa vốn là anh rể cho, hiện tại bọn họ cần dùng tiền bạc gấp…”

Hạ Manh nghe hiểu ý tứ của cậu, nhưng đó là Cửu Long Thương đó, cô đã lên mạng tra, nhà này không phải nhà giàu bình thường có thể mua được, cũng phải một hai triệu. Lúc trước lúc cô biết được cảm giác như bánh thịt rơi từ trên trời xuống, bọn họ là gia đình bình thường, có thể ở Cửu Long Thương, vậy thì giống như cô bé lọ lem bước vào thế giới cổ tích.

“Minh Xuyên, anh muốn bán thật sao?”

“Chị đã mở miệng, chị đối với anh rất tốt, anh nhất định sẽ nghe lời.”

Hạ Manh nhếch môi, “Minh Xuyên, có câu em không biết có nên nói hay không, anh và chị của anh dù sao cũng là cùng cha khác mẹ…”

“Manh Manh, chị vẫn coi anh như em trai ruột thịt, thậm chí vì anh suýt chút nữa mất mạng, chị ấy là chị ruột thịt của anh.”

Hạ Manh nghe vậy gật đầu, “Minh Xuyên, nếu đã như vậy, vậy thì làm theo quyết định của anh đi.”

“Em…”

“Em không sao, anh muốn ở Cửu Long Thương, em với anh ở Cửu Long Thương, nhưng hiện tại nhà cửa không có, em vẫn theo anh, chúng ta ở cùng một chỗ không ghét bỏ nhau là được.”

Hứa Minh Xuyên nghe vậy, trong lòng mới hoàn toàn yên tâm.

Hạ Manh cúp điện thoại, cô ta nghĩ, nhà họ Tưởng có sản nghiệp lớn như vậy không thế nào kết thúc như vậy, chuyện bán nhà nếu đã quyết định rồi cô ta cũng không thể ngăn cản. Cô ta là thật lòng yêu Hứa Minh Xuyên, chuyện sau này thì để sau này nói, cô ta hi vọng Hứa Tình Thâm có thể vực dậy, nói như vậy có thể giúp đỡ bọn họ không ít. Tâm tư cô ta rất thực tế, nhưng loại thực tế này không có gì không tốt, ít nhất cô ta không có ý xấu.

Hứa Tình Thâm đi tới công ty môi giới, yêu cầu của cô chỉ có một, nhanh chóng bán đi, nhanh chóng lấy được tiền.

Người môi giới vừa nghe đến Cửu Long Thương, đôi mắt phát sáng, phải biets hiện tại ngôi nhà kia đang hot đến cỡ nào, lúc trước còn chưa kịp giao bán thì đã quyết định xong rồi.

Hai ngày trước có gia đình bảo cô ta lưu ý chỗ đó có nhà trống hay không.

Nhưng người mua nổi Cửu Long Thương mà nói lại không thể đến tay mà bị bán đi, hiện tại có cơ hội như vậy, bỗng nhiên ùa tới, người môi giới đúng là trở tay không kịp.

Hứa Tình Thâm bảo cô ta hỗ trợ định giá, “Tôi biết là không kịp nhưng tôi hy vọng ngày mai có thể lấy được tiền, chậm nhất là buổi sáng phải giao dịch thành công.”

“Cái gì?” Đối phương nghe vậy khó tin nhìn cô chằm chằm, “Cái này không có khả năng”

Hứa Tình Thâm đến trước mặt cô ta, nhẹ giọng, “Chuyện tôi bán nhà nhất định phải giữ bí mật, đặc biệt là phóng viên, tôi không muốn bọn họ biết. Sau khi xong chuyện, trừ tiền bán tôi có thể cho cô một khoản tiền, nhưng chuyện này phải nhờ cô rồi.”

“Tưởng thiếu phu nhân, không dối gì ngài, cứ như vậy hoàn thành… Tôi sợ sẽ gây bất lợi cho ngài, mấy ngày trước có người bảo tôi nhìn xem nhà ở Cửu Long Thương, nhưng ngài lo lắng như vậy nhất định sẽ bị đối phương ép giá.”

Hứa Tình Thâm không còn cách nào khác, “Chie cần không quá thấp tôi đều có thể đồng ý, nhưng phải nhanh chóng hoàn thành.”

“Được rồi, có lời này của ngài tôi yên tâm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.