Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 281: Chương 281: chương 217 -2: Tiếp




Sau khi Hứa Tình Thâm trở về trái tim vẫn treo ngược, đối phương không liên hệ với cô, cứ để cô lo lắng như vậy, cô cơm ăn không ngon, ngay cả một ngụm nước cũng không muốn uống, lúc chiều người môi giới gọi cho cô.

“Alo.”

“Tưởng thiếu phu nhân, tôi vừa nói chuyện xong, nói ý tứ muốn nhanh chóng hoàn thành, nhưng đối phương ra giá cực kì ngặt ngèo.”

“Bao nhiêu?”

“Anh ta nói cao nhất là một triệu.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm thả lỏng, “Được, gía ngày tôi có thể chấp nhận.”

“Nhà này ra giá như vậy thiệt ít nhất cũng phải một phần ba, nhưng trong nhà trang hoàng…”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt, “Tôi biết.”

“Nếu ngài cảm thấy có thể, tôi tiếp tục liên hệ với bên kia, chuyện tiền bạc ngài yên tâm, một khia đàm phán thỏa thuận xong, tin rằng mọi người đều là người thoải mái.”

Hứa Tình Thâm nóng vội phát điên nhưng vẫn cực kì giữ lý trí, “Cô nói lại với người ta, ít nhất để người ta hiểu, tôi rất không vừa ý với giá này, cô làm nghề này nhất định nên biết ói gì. Tôi không nghĩ tốn thời gian cùng người ta ép giá.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, cả đêm không ngủ, cho tới bây giờ lại rất buồn ngủ.

Chập tối, người môi giới lại gọi lại lần nữa.

Cô ta ấp a ấp úng, “Tưởng thiếu phu nhân, đối phương nói lập tức không thể lấy được nhiều tiền như vậy.”

“Sau đó thì sao?”

“Người đó ép thành năm trăm vạn.”

Đúng là không khác gì cháy nhà hôi của, trong lòng Hứa Tình Thâm hiểu rõ, nhưng phải nuốt sự tức giận này lại, “Được rồi.”

“Ngại quá.”

“Cái này không liên quan gì tới cô.”

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, vô lực ngồi ở mép giường, không đến hai mươi phút chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Hứa Tình Thâm nhíu mày, vừa thấy điện thoại hiện lên, là người môi giới gọi tới.

Trong lòng cô cảm thấy phiền toái, “Alo?”

“Tưởng thiếu phu nhân.”

“Làm sao vậy?”

“Ngài đừng tức giận, loại buôn bán này tôi đã gặp thường xuyên, người đó còn nói vợ ông ta cảm thấy giá cả hơi nhiều, để bọn họ nghĩ một chút, trừ khi…”

“Nói bọn họ lần này muốn bao nhiêu?”

“Xuống hai trăm vạn.”

Hứa Tình Thâm nghẹn họng, lửa giận bùng lên, vốn đã đọng lại ở trong lòng, không có chỗ phát tiết.

“Bảo ông ta chết đi, nói ông ta tôi không bán, chút tiền đó đã muốn mua Cửu Long Thương? Ông ta muốn dể cho mọi người xem chuyện cười sao? Cô nói đúng lời như vậy với ông ta, nếu ông ta cảm thấy nhiều vậy tôi liền thả tin tức ra, tôi không tin không ai mua được.” Hứa Tình Thâm nói xong ngắt cuộc trò chuyện, cô đứng dậy, hung hăng ném điện thoại lên giường.

Cô chưa từng vì chuyện như vậy mà phải buồn phiền, cô nghĩ muốn thuận lợi lấy tiền, thuận lợi cứu Tưởng Viễn Chu, vì sao mỗi một lần lại khó khăn như vậy?”

Hứa Tình Thâm nằm trên giường, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man.

Cô nghĩ tới cảnh bọn cướp bắt cóc, nghĩ đến Tưởng Viễn Chu bị giết. Đầu như bị người ta hung hăng đánh vào, di động ở bên tai, tiếng chuông vang lên, Hứa Tình Thâm ôm đầu, cô không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe.

Một lúc sau, cô buông tay, âm thanh vẫn còn vang lên.

Hứa Tình Thâm cầm lấy điện thoại, “Alo.”

“Tưởng thiếu phu nhân, bên kia đã đồng ý, ngày mai có thể hoàn thành, vẫn là giá cũ, không đòi xuống hai trăm vạn, ngài xem thế nào?”

Hứa Tình Thâm đứng lên, âm thanh lạnh nhạt kèm theo mệt mỏi, “Được rồi, cô kể ra mấy tài liệu gì tôi cần chuẩn bị.”

Vâng.

Hai người qua điện thoại nói một chút chi tiết, cắt đứt trò chuyện, cánh tay Hứa Tình Thâm buông xuống, thân thể cô mềm xuống, lần này không ngồi lên giường, cô xụi lơ xuống đất, chuyện đã xong, nhưng cô không thể vui vẻ nổi.

Cô dùng hai tay ôm đầu, khóc thành tiếng, đầu đụng vào giường như không cảm giác được đau đớn, nhưng cô vẫn lặp đi lặp lại động tác này.

Màn đêm buông xuống, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông khỏe mạnh đi vào, tay kéo một cái bàn gỗ đơn giản.

Cơm tối đã được mang vào, Tưởng Viễn Chu nhìn thời gian, Hứa Ngôn đói hoa mắt, nhìn đồ ăn không nhịn được bước lên.

Một người cầm hòm thuốc để trên bàn, Tưởng Viễn Chu nâng mắt, “Các người định nhốt chúng tôi tới lúc nào?”

“Ngài yên tâm, Tưởng thiếu phu nhân bán nhà lấy tiền cho ngài.”

Tưởng Viễn Chu nhíu mày, “Được rồi, lấy xong tiền bạc rồi thì để chúng tôi đi đi.”

Người đàn ông cười lạnh, không nói tiếp, Hứa Ngôn cầm hòm thuốc, cô đền bên cạnh Tưởng Viễn Chu, sau đó mở hòm thuốc lấy băng gạc và thuốc sát trùng để rửa sạch miệng vết thương.

“Để tôi xử lý miệng vết thương cho anh trước.”

Người đàn ông nhìn, giọng điệu đầy châm chọc, “Mang theo người phụ nữ này là ý của Tưởng tiên sinh, hiện tại xem ra đúng là quyết định đúng rồi. Cô ta không ngừng xử lý vết thương cho ngài, nếu Tưởng tiên sinh cảm thấy tịch mịch, người phụ nữ này có thể với ngài…”

Xung quanh truyền đến tiếng cười vang, sắc mặt Hứa Ngôn trắng bệch, bỗng nhiên ném nước sát trùng trong tay vào người đàn ông.

Người đàn ông không nghĩ tới cô ta dám ra tay, Tưởng Viễn Chu nhìn, theo bản năng đè lại cổ tay Hứa Ngôn, người đàn ông lau mặt, tuy mang theo khăn trùm đầu nhưng đôi mắt hung ác vẫn không che giấu được, anh ta hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Ngôn, bước chân đi tới chỗ cô ta.

Tưởng Viễn Chu đứng lên, “Anh không nhất thiết phải so đo với một cô gái.”

“Ngài đừng quên, hiện tại ngài bị nhốt ở chỗ này, không phải trời cũng không phải thần, ngài thì khác gì với tù nhân chứ?”

Tưởng Viễn Chu nhếch miệng, “Nhưng ít ra không có tôi thì các người sẽ không lấy được khoản tiền đó, ba chữ Tưởng Viễn Chu tôi giá trị bao nhiêu tiền trong lòng anh tự hiểu.”

Người đàn ông nhìn Hứa Ngôn, giơ tay chỉ chỉ cô ta, “Cô chờ đó.”

Mấy người xoay người rời đi, lão Bạch khẩn trương lúc này mới hạ xuống. Tưởng Viễn Chu không đổi sắc ngồi tại chỗ, “Nếu cô không quản tốt cảm xúc của mình thì người chịu thiệt chính là cô.”

“Thật xin lỗi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta, “Cô không cần nói xin lỗi với tôi.”

“Cảm ơn ngài đã thay tôi nói chuyện, nếu không phải nhờ ngài nói…”

Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, “Nếu bọn chúng cố ý muốn mạng của cô, tôi cũng không giúp được cô, sau này nói sai một câu đều chết người.”

Hứa Ngôn không mở miệng, cô ta lấy lọ thuốc khác từ trong hộp thuốc, miệng vết thương của Tưởng Viễn Chu vẫn băng bó như cũ, máu đã khô, mảnh vải kéo không xuống, cô ta chỉ có thể cẩn thận châm nước thuốc sát trùng.

Lão Bạch ở cách đó không xa nhìn qua, “Vết thương của Tưởng tiên sinh không đáng ngại chứ?”

Tay Hứa Ngôn có chút run rẩy, đợi cô ta lấy mảnh vải xuống mới thấy rõ miệng vết thương, trả lời, “Nơi này không có điều kiện, không thể khẩu, chỉ có thể xử lý đơn giản trước.”

Cô ta cúi người, rửa sạch miệng vết thương cho anh.

Tưởng Viễn Chu nhắm mắt, trong đầu chỉ có bóng dáng Hứa Tình Thâm, “Cô cũng là bác sĩ sao?”

“Không tính là đúng.”

“Vậy làm cái gì?”

“Học một chút sơ qua, nhưng để làm bác sĩ còn một khoảng cách xa.”

Miệng vết thương của Tưởng Viễn Chu bị chạm vào, đau đến nhíu mày, “Đúng là đàn bà, làm chuyện đàn bà phải làm đi lại cứ đi học y.”

Trong lòng anh nhớ đến người kia, trong lòng đều đầy ắp hình ảnh cô.

Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu nghĩ trò chuyện với người khác giống như có thể làm vơi đi nỗi nhớ của anh, “Còn cả phẫu thuật, bao nhiêu là máu? Nếu gặp phải chuyện ồn ào thì các người phải giải quyết như thế nào…”

Hứa Ngôn quấn băng gạc lên miệng vết thương của anh, “Nhưng bác sĩ có thể cứu người, đó là nghề thần thánh nhất.”

“Nhưng mà cô ấy rất vất vả, còn nữa, nếu gây ra một chút sai lầm, mỗi ngày còn phải đối mặt với người nhà bệnh nhân, có người cường thế, có người vô lại.

Cả đường đi Hứa Ngôn chưa từng nghe Tưởng Viễn Chu nói cái gì, bỗng nhiên anh như cái máy hát, giọng nói của anh dề nghe như vậy, trong giọng nói còn đè nén sự giận dữ sao? Hay là đau lòng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.