Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 282: Chương 282: chương 217 -3: Tiếp




“Bác sĩ cứu người không phải là giả nhưng cứu không được thì còn được ai xem là bồ tát sống nữa đây?”

Động tác Hứa Ngôn cẩn thận hơn, nghe Tưởng Viễn Chu nói vậy, nhịn không được mở miệng, “Tôi không phải là bác sĩ.”

Người đàn ông run lên, sau đó cười nhẹ, “Tôi không phải nói cô.”

Lão Bạch đã sớm quen, cho nên không cho là đúng, Hứa Ngôn vẫn duy trì động tác, Tưởng Viễn Chu nhìn chân người phụ nữ, cô ta đi tới đây phải đi không ngắn, quần đều dính vết bùn đọng, chật vật không chịu nổi.

“Vậy Tưởng tiên sinh đang nói ai vậy?”

“Thiếu phu nhân của tôi.”

Hứa Ngôn dừng động tác trong tay, “Tưởng thiếu phu nhân là bác sĩ sao?”&ừ.

“Nhất định Tưởng tiên sinh có rất nhiều tiền đúng không? Vậy sao Tưởng thiếu phu nhân còn phải làm bác sĩ?”

Điểm này Tưởng Viễn Chu không giải thích được, nhưng anh có lời giải thích của anh, “Làm một người phụ nữ, cô ấy muốn độc lập kinh tế. Còn nữa, cô ấy muốn làm gì đó tôi không thể đổi được.”

“Vậy sao.” Hứa Ngôn không hề để ý, “Rất nhiều người đều giống Tưởng thiếu phu nhân.”

Tưởng Viễn Chu nghe xong lại lắc đầu, “Không, Tưởng thiếu phu nhân của tôi là độc nhất vô nhị.”

(Lão Chu của chúng ta kiểu có một tín ngưỡng cao về vợ, vợ là no1 trong mắt ảnh oifiii)

Lão Bạch nháy nháy mắt, đã lúc nào rồi mà Tương Viễn Chu còn nói mấy lời như vậy, đối với anh ta cũng đủ rồi, đối với người không biết còn không keo kiệt chút nào.

Sắc mặt Hứa Ngôn thay đổi, giúp anh xử lý vết thương, trong phòng chỉ có một nhà vệ sinh, cô ta đi tới rửa sachj tay.

“Tưởng tiên sinh, nếu đã lấy được tiền chuộc, những người đó sẽ thả chúng ta sao?”

“Có trời mới biết.” Tưởng Viễn Chu không có cảm giác máy mắn chút nào, “Chỉ cần biết nếu Tình Thâm không chuẩn bị được tiền thì chúng ta nhất định sẽ không được yên bình.”

“Nhưng mà Tưởng thiếu phu nhân… có thế chuẩn bị được tiền sao?”

Tưởng Viễn Chu cúi đầu, “Cô ấy cũng sẽ nguy hiểm.”

“May mà hôm đó đã làm thủ tục sang tên Cửu Long Thương cho Hứa Minh Xuyên rồi.”

Tưởng Viễn Chu dùng hai tay xoa trán, ngón tay sờ sờ mặt, “Nếu lần này tôi còn sống sót trở về, nhất định tôi sẽ đưa cho Tình Thâm một số tiền thật lớn, nhỡ may lần sau…”

Lão Bạch nghe vậy hết hồn, bị nhốt ở dây tâm trạng đã hập hực lắm rồi, chỉ cần nghĩ đến bốn chữ sống sót trở về đã đủ giày vò lắm rồi. Lão Bạch dựa vào tường, “Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói lần sau, chuyện xảy ra lần này tôi không hề muốn có lần sau.”

Tưởng Viễn Chu chống hai tay bên người, nhìn cái giường dưới người.

Đêm nay nhất định không thể quay về, lão Bạch đi tới, chuẩn bị tốt đồ ăn cho Tưởng Viễn Chu, Hứa Ngôn rửa tay xong cũng đi ra ngoài.

Tài liệu đấu giá đã được gửi tới tay Hứa Tình Thâm.

Chuyện Cửu Long Thương bị bán tuy thay đổi bất ngời nhưng Hứa Tình Thâm vẫn lấy được tiền đến tay.

Tưởng gia.

Mấy ngày nay Tưởng Đông Đình vẫn ở lại nhà họ Tưởng, không đi ra ngoài. Bảo tiêu giữ cửa không rời đi, hoàn toàn nhốt ông ta lại rồi.

Tuy vậy nhưng một chút tin tức vẫn được truyền vào.

Quản giá gác máy, gương mặt giật mình còn chưa biến mất, ông ta nhìn Tưởng Đông Đình đang ngồi trên ghế sofa, “Lão gia, Hứa tiểu thư bán Cửu Long Thương rồi.”

“Ông nói cái gì?”

“Cửu Long Thương bị bán rồi.”

Tưởng Đông Đình không thể nào tin, “Vì sao cô ta lại muốn bán Cửu Long Thương? Viễn Chu đâu?”

“Hình như Tưởng tiên sinh đi công tác rồi.”

“Không đúng.” Tưởng Đông Đình ngồi dậy, “Nhà của Viễn Chu, cô ta dựa vào đâu đòi bán?”

“Có lẽ, có lẽ Cửu Long Thương đã chuyển sang cho Hứa tiểu thư rồi.”

“Chuyện cười.” Tưởng Đông Đình bước đi, “Tôi nói cô ta là vì Tiền, Viễn Chu còn không tin, Cửu Long Thương này , nhà Họ Hứa không ăn không uống mấy đời cũng đừng nghĩ kiếm được.”

“Lão gia, bán cũng đã bán rồi, chúng ta không phải không có cách nào sao?”

Tưởng Đông Đình đến trước điện thoại, “Gọi điện thoại cho Viễn Chu.”

Vâng.

Quản gia nhớ số điện thoại của Tưởng Viễn Chu, gọi tới lại phát hiện tắt máy.

Sắc mặt ông ta có chút ngưng trọng, trong tay vẫn cầm điện thoại, “Lão gia, di động của Tưởng tiên sinh tắt máy.”

“Cái gì?” Tưởng Đông Đình cả kinh, mơ hồ có cảm giác không tốt.

“Không phải Tưởng tiên sinh xảy ra chuyện gì chứ?”

Tưởng Đông Đình ngồi lên ghế sofa, “Người đàn bà này…”

“Có cần hỏi Hứa tiểu thư không?”

“Chuyện cô ta bán nhà rất kì lạ, Viễn Chu thì không liên lạc được.” Trong lòng Tưởng Đông Đình càng ngày càng cảm thấy bất an, “Ông gọi qua, di động của nó tắt mát, cùng lắm là lên máy bay hoặc là đang họp, nếu vẫn không gọi được, nhất định đã xảy ra chuyện.”

Vâng.

Đấu gia, Hứa Tình Thâm một mình tới, cô không thông báo cho bất kì ai.

Hứa Tình Thâm chưa từng tham gia trường hợp như vậy, cô che giấu sự khẩn trương trên gương mặt, từng bước đi theo người khác đi vào.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, hội trường đấu giá rất lớn, người người đi vào, đều là người nhận được thiếp mời.

Hứa Tình Thâm nắm chặt túi trong tay, sợ đám người này đột nhiên có người cướp mất túi của cô, cô giả bộ trấn tĩnh nhìn đồng hồ.

“Hứa Tình Thâm?” Có một âm thanh từ phía sau truyền tới, cô quay đầu, vậy mà lại thấy Lăng Thì Ngâm.

Hứa Tình Thâm không thèm để ý, quay đầu lại.

Người phụ nữ đi tới hai bước, đưa mắt nhìn cô, “Làm sao cô lại ở đây?”

“Cô có thể tới vì sao tôi không thể tới?”

Lăng Thì Ngâm cảm thấy buồn cười, “Như thế nào, Tưởng Viễn Chu mang cô tới mở rộng tầm mắt sao? Hay đi cùng người khác?”

“Cô quản chồng mình là được rồi, đỡ bị đối xử đặc biệt, đêm hôm khuya khoắt còn phải tới bệnh viện.”

“Cô…” Lăng Thì Ngâm bị người khác động đến vết sẹo, không kiềm chế được tức giận.

Hứa Tình Thâm nhìn về phía trước, sắc mặt Lăng Thì Ngâm xanh mét, vừa muốn phát tác thì thấy Mục thành Quân chào hỏi ở cách đó không xa đang tới đây.

“Lão công.”

Mục Thành Quân kéo cô ta vào chỗ ngồi của mình, vừa đưa mắt nhìn lại thấy người ngồi đằng trước là Hứa Tình Thâm.

“Khéo quá, Tưởng thiếu phu nhân cũng ở đây.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, đành quay đầu chào hỏi anh ta, “Mục tiên sinh.”

“Làm sao lại không thấy Tưởng tiên sinh?”

Hứa Tình Thâm cưỡng chế sự khó chịu trong lòng, giả vờ như không có gì xảy ra, “Anh ấy đi công tác rồi.”

“Thì ra là vậy.”

Đấu giá nhanh chóng được bắt đầu, Hứa Tình Thâm tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước.

Mục Thành Quân nghiêng người, dựa gần lỗ tai Lăng Thì Ngâm, “Nhìn trúng gì không?”

Cô ta lắc đầu, khóe miệng mỉm cười, “Vẫn chưa.”

“Không có việc gì, đợi lát nữa em nhìn trúng, anh mua hết cho em.”

“Cảm ơn lão công.” Lăng Thì Ngâm liếc nhìn Hứa Tình Thâm, hôm nay cô ta muốn nhìn xem Hứa Tình Thâm nhìn trúng cái gì, cô đoạt người của cô ta, cuộc sống của cô ta, đợi cho Hứa Tình Thâm yêu thích, Lăng Thì Ngâm liền cướp đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.