Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 283: Chương 283: Chương 218 -1: Ngoại trừ vợ và con gái, tôi sẽ không ngủ chung giường cùng người khác.




Bất kể là ai đi chăng nữa, ngoài vợ và con gái ra, tôi sẽ không cùng nằm trên một chiếc giường với ai khác.

Hứa Tình Thâm bỏ ngoài tai lời ra tiếng vào của người ngoài, hôm nay mục đích cô tới đây, chỉ vì đấu giá sợi dây chuyền kia. Cô không thể biết được, sau buổi đấu giá này, những người kia có liên lạc đúng hẹn với cô không, cô không lo lắng được nhiều như vậy.

Vị trí cạnh cô để trống như thể giữ chỗ cho ai đó. Hứa Tình Thâm nắm chặt chiếc túi trong tay, ánh mắt chăm chăm trên sân khấu.

Không khí buổi đấu giá như sục sôi, không ít vật hiếm đã bị mua, còn cô chỉ ngóng chờ sợi dây chuyền.

Mục Thành Quân không có hứng với mấy buổi đấu giá như thế này, từ lúc còn bé tới nay, những thứ anh muốn đều lấy đến tay, không được thì tranh cướp, anh ta không thích tranh giành công chính.

Anh ta liếc qua tài liệu trên tay, ánh mắt Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Tình Thâm. Cô ta không tài nào hiểu nổi, tại sao Hứa Tình Thâm xuất hiện một mình ở những trường hợp như thế này.

“Lão công à, lúc nữa kết thúc đấu giá lát nữa buổi đấu giá kết thúc, chúng mình đi xem phim nhé.”

Mục Thành Quân gật đầu: “Ừ.”

“Lão công, hôm nay đấu giá rất nhiều đồ, thấy bảo được lắm, toàn đồ có giá trị. Chúng ta đấu hai thứ tặng ba mẹ đi?”

“Ừ.”

Lăng Thì Ngâm mỉm cười: “Không thể để anh tốn tiền mãi được, thế này đi, em mới nhìn trúng một chiếc vòng tay khá đẹp, em đấu giá tặng mẹ nhé.”

“Em có lòng như vậy, đương nhiên không vấn đề.”

Lăng Thì Ngâm khoác tay Mục Thành Quân, nhà mẹ đẻ có tiền đương nhiên là có thể diện. Không như Hứa Tình Tâm, cô ta thì có cái gì? Chẳng phải cầm tiền của Tương Viễn Chu chạy đến đây phồng má giả làm người mập ư?

Cô ta cho rằng nói vài câu là đã có thể khoe mẽ, lên mặt, nào ngờ cô ta ngồi đằng sau khua môi múa mép, Hứa Tình Thâm không nghe lọt chữ nào.

Buổi đấu giá diễn ra được một nửa thì chiếc vòng tay Lăng Thì Ngâm nhìn trúng được đưa ra. Giá khởi điểm là năm vạn.

Lăng Thì Ngâm đang nóng lòng muốn có thì có người tăng giá, Lăng Thì Ngâm giơ biển trong tay lên: “Hai mươi vạn.”

Hứa Tình Thâm nghe mà thấy phiền não, hi vọng phiên này mau kết thúc.

Bên kia cũng có người thích chiếc vòng tay, thế là tham gia đấu đá.

Hai người nâng giá lên thành năm mươi vạn, Lăng Thì Ngâm không nhíu mày lấy một cái, Mục Thành Quân bên cạnh cô ta vẫn bình tĩnh, ung dung, mặc kệ cô ta ra giá, như thể những con số thốt ra không phải tiền, dù sao người có tiền cũng không phải không chịu nổi trò tiêu khiển cỏn con này.

Người kia lại tăng giá lên bao nhiêu, Hứa Tình Thâm không để ý, chỉ nghe giọng nói kiên định của Lăng Thì Ngâm vang lên từ đằng sau: “Tám mươi tám vạn.”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt, mấy ngày nay cô không có lấy một giấc ngủ ngon, chốc nữa phỏng chừng sẽ có trận đấu quyết liệt, cô cần nghỉ ngơi một lúc mới được.

“Tám mươi tám vạn lần một! Còn ai tăng giá không?”

Hứa Tình Thâm giơ tay day nhẹ huyệt thái dương. Trên gương mặt Lăng Thì Ngâm là nụ cười đắc ý.

“Tám mươi tám vạn lần hai!”

“Tám mươi tám vạn lần ba! Thành giao.”

Đúng là giải quyết dứt khoát. Hứa Tình Thâm nghe thấy giọng nam đầy hưng phấn truyền tới, “Chúc mừng Mục thiếu phu nhân!”

Lăng Thì Ngâm coi như nở mày nở mặt, Mục Thành Quân cười khẽ, “Quà em tặng, nhất định mẹ sẽ thích.”

Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, phiên tiếp theo kết thúc sẽ là lúc Hứa Tình Thâm đấu giá sợi dây chuyền kia về cho mình.

Cô dõi ánh mắt mong mỏi lên sân khấu, cũng không nghe thấy bất kì câu giới thiệu nào về sợi dây chuyền, cho dù sợi dây chuyền trị giá bao nhiêu đi chăng nữa thì mục đích của cô vẫn vậy, giành được về cho mình.

Phân đoạn đấu giá nhanh chóng được tiến hành, giá khởi điểm là năm mươi vạn, có người bắt đầu ra giá.

Hứa Tình Thâm nắm chặt chiếc bảng trong tay, cô không dám một phát báo giá tiền, chỉ sợ người khác sẽ nhìn cô bằng ánh mắt không bình thường. Giá vẫn tiếp tục tăng, nhiều lắm thì là mười mấy vạn, đến hai trăm vạn, có vài người không chịu nổi đã bỏ qua.

Hứa Tình Thâm nghe thấy hai trăm vạn lần một, cô không hề lăn tăn, giơ cao chiếc bẳng trong tay: “Một nghìn vạn!”

Đầu trường lập tức xôn xao, sau đó là yên lặng như tờ, sau nữa là những ánh mắt chăm chú đổ dồn về phía cô. Lăng Thì Ngâm cho rằng mình nghe nhầm, một nghìn vạn? Hứa Tình Thâm bị điên à?

Cô ta cười lạnh: “Đừng tưởng rằng có thể lật lọng trong buổi đấu giá, cô không trả nổi số tiền này, mất mặt không phải mình cô.”

Hứa Tình Thâm không quay đầu lại: “Không cần cô có lòng nhắc nhở, tôi không thiếu số tiền lẻ này, tôi đấu được cũng là tặng cho người khác, thứ bình thường quá mức như vậy, tôi mới không có lòng ham muốn.”

Những lời này của cô rõ ràng đang mỉa mai Lăng Thì Ngâm hẹp hòi. Lăng Thì Ngâm nắm chặt tấm bảng trên tay, trên sân khấu đã hỏi hai lần, đầu óc cô ta như bị mê muội, giơ chiếc bảng lên hô giá: “Một nghìn lẻ một vạn!”

Hứa Tình Thâm không do dự tiếp lời: “Hai nghìn vạn.”

Lăng Thì Ngâm không ngờ cô có thể ra giá đến mức này, chẳng lẽ Hứa Tình Thâm thật sự thích sợi dây chuyền này đến mức ấy? Không thể nào, chắc chắn cô ta muốn ra vẻ với mình, dẫu sao thì bây giờ cô ta đã thành Tưởng thiếu phu nhân, sĩ diện nhất định phải giành đồ về bằng được.

“Hai nghìn một vạn.”

Người kia đã từ bỏ lâu, Mục Thành Quân cuộn tài liệu trong tay lại, sau đó đập nhẹ từng phát vào lòng bàn tay.

Giữa hai hàng lông mày của anh ta hiện vẻ không hài lòng, không ít người nhìn về phía hai người họ, nhận ra Lăng Thì Ngâm và Hứa Tình Thâm, mọi người đều cảm thấy có trò vui. Mục Thành Quân không thích những ánh mắt như này.

Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng tăng giá, “Ba nghìn vạn.”

“Ba nghìn một vạn!”

Lăng Thì Ngâm lại tạo thêm một cơ hội tốt cho Hứa Tình Thâm tăng giá, thiếu phu nhân đương nhiệm của Tưởng Viễn Chu chạm mặt người tình cũ, không cấu xé nhau một trận ra trò thì quả có lỗi với quần chúng ăn dưa* bọn họ.

*Quần chúng ăn dưa (吃瓜群众.): Từ ngữ chuyên dùng trên mạng, ý chỉ thái độ hóng hớt, nhiều chuyện của những người không liên quan, cũng có ý mỉa mai nhân viên công vụ, chỉ biết nghe theo trên ngành. (Theo Baike)

“Bốn nghìn vạn.”

Lăng Thì Ngâm mấp máy khóe môi, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, run nhẹ. Những lúc Hứa Tình Thâm tăng giá, cô không hề do dự, tình thế bắt buộc, không hề tăng giá từng đồng một như Lăng Thì Ngâm. So sánh hai người, có vẻ Lăng Thì Ngâm không hào phóng chút nào, hoặc có thể nói như này, mỗi lần cô ta tăng giá thêm một trăm vạn, rõ ràng đang khó dễ Hứa Tình Thâm.

Mục Thành Quân cảm thấy thật mất mặt, toan rời đi thì cảm thấy dưới những ánh mắt như vậy ai cũng mất mặt cả.

Trong lòng Hứa Tình Thâm có chút e ngại, cô không đoán nổi bụng dạ Lăng Thì Ngâm, sau lưng cô ta có nhà họ Lăng và Mục chống đỡ, nhỡ cô ta muốn đấu tiếp với cô thì làm thế nào đây?

Đấu đến tám nghìn vạn, nếu Lăng Thì Ngâm vẫn muốn tiếp tục thì sao?

Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể bày ra dáng vẻ không quan tâm.

Lăng Thì Ngâm vốn không cần sợi dây chuyền này, đồ trang sức đeo tay, cái gì cô ta cần đều có đủ, cô ta cũng hiểu sợi dây chuyền này hoàn toàn không đáng giá nhiều tiền đến mức này.

Mục Thành Quân liếc về phía cô ta, trong lòng Lăng Thì Ngâm hoảng loạn, “Thành Quân…”

“Nếu em đã thích đến thế thì anh giúp em, không chút nề hà.”

Hứa Tình Thâm lắng tai, nghe hết đoạn đối thoại của hai người. Cô cười tủm tỉm, hơi nghiêng thân trên, cánh tay dựa vào ghế. “Mục thiếu phu nhân, nếu cô đã thích sợi dây chuyền này, vậy tôi nhường cho cô.”

“Tôi muốn thứ gì, cần cô nhường lại chắc?”

Hứa Tình Thâm vẫn giữ nụ cười thản nhiên: “Là cô muốn giành với tôi, không đến nỗi chứ? Mọi người ai cũng biết sao cô muốn giành với tôi, Mục thiếu phu nhân, chuyện cũ đã qua, tôi không để bụng, vậy cô cần gì như thế?”

Vẻ mặt Lăng Thì Ngâm thay đổi liên tục, cô ta sợ Mục Thành Quân sẽ hiểu lầm, liền vội vàng mở miệng: “Hứa Tình Thâm, cô nói xằng bậy gì vậy?”

Vừa dứt lời thì chiếc bảng trong tay Lăng Thì Ngâm bị giơ lên: “Bốn… Bốn nghìn vạn!”

Vẻ mặt Mục Thành Quân lạnh lùng, Hứa Tình Thâm cười tủm tủm, vui vẻ trong mắt dần nhạt đi, giằng co như vậy chắc chắn không phải là cách. Coi như được ăn cả, ngã về không, cô muốn cá chết lưới rách thử xem, Hứa Tình Thâm xoay người, ánh mắt trong trảo lạnh lùng lại dõi về phía sân khấu.

“Tám nghìn vạn.”

“Wow!”

“Trời ạ!”

Lần này, biểu cảm của Lăng Thì Ngâm như bị ai xé rách, tám nghìn vạn? Chỉ một sợi dây chuyền mà tám nghìn vạn?

Sau khi Lăng Thận chết, Lăng gia nay không bằng xưa, lại thêm Tưởng Viễn Chu từng bước ép sát, tuy chuyển nhượng với giá thấp, đổi chút sản nghiệp kia thành tiền nhưng vẫn không chịu nổi Lăng Thì Ngâm ném tiền qua cửa sổ như vậy.

Nếu cô ta vẫn muốn tiếp tục thì người bỏ tiền chắc chắn là Mục Thành Quân. Chuyện hôm nay sẽ nhanh chóng truyền tới Mục gia, đến lúc đó, Mục Triêu Dương sẽ đay nghiến cô ta như nào nữa đây?

Thật ra trong lòng Hứa Tình Thâm sốt sắng hơn Lăng Thì Ngâm nhiều, ra khỏi con số này, cô vẫn có thể tiếp tục được ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.