Sau lưng không nghe thấy âm thanh gì, Hứa Tình Thâm cảm thấy bản thân không thể ngồi chờ chết, cô quay đầu lại, nhìn Mục Thành Quân. “Mục tiên sinh, anh và Mục thiếu phu nhân cùng nhau đến, hai người tình thâm ý nặng, những gì Mục thiếu phu nhân thích, khẳng định anh sẽ thỏa mãn cô ấy. Nhưng hôm nay, sợi dây chuyền này quả thực tôi rất thích, bất cứ giá nào tôi cũng phải giành về tay, dù bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Ý tôi là, tôi muốn xin Mục tiên sinh một nhân tình, có thể bỏ thứ yêu thích nhường dây chuyền cho tôi không? Dù sao tôi cũng là phụ nữ, anh cần gì tranh giành với tôi….”
Hứa Tình Thâm đúng lúc cho Mục Thành Quân một bậc thang, vả lại đối tượng mà cô đang thương lượng cũng là Mục Thành Quân.
Mục Thành Quân nhướn mày, vẻ mặt hòa hoãn, nhìn Lăng Thì Ngâm ngồi cạnh mình: “Thì Ngâm, em thấy sao? Em nói đi, em thích sợi dây chuyền này lắm sao?”
Lăng Thì Ngâm chạm phải ánh mắt của Mục Thành Quân, trong lòng thầm nghĩ lại câu nói vừa rồi của Hứa Tình Thâm, bất kể thế nào cũng phải lấy cho bằng được, bây giờ nghe Mục Thành Quân hỏi vậy, trong lòng cô ta có cảm giác thua thiệt.
“Nhà mình còn rất nhiều dây chuyền, nhiều lắm, nếu cô ta đã mở miệng, vậy thì nhường cô ta đi.”
Lăng Thì Ngâm chỉ có thể làm vậy để giữ lấy chút mặt mũi. Hứa Tình Thâm khẽ cong môi. “Cảm ơn.”
Mục Thành Quân cũng cười nhạt, “Giao tình giữa nhà họ Mục và họ Tưởng không tệ, lần sau nếu gặp được đồ tôi ưng, mong rằng Tưởng thiếu phu nhân giơ cao đánh khẽ.”
“Đương nhiên.”
Chuyện này cứ thế quyết định, Hứa Tình Thâm lại căng thẳng thêm lúc nữa, đến khi trên sân khấu truyền đến tiếng vang, cô nghe thấy trong đám người truyền ra tiếng vỗ tay mới nhoẻn miệng cười.
May mà không gặp vấn đề gì. Vẻ mặt Lăng Thì Ngâm vẫn rất khó coi, hôm nay coi như Hứa Tình Thâm có ít tiếng tăm, cô ta tới khoe khoang nhà họ Tưởng có tiền sao? Tám nghìn vạn để mua một sợi dây chuyền không có bao giá trị? Hay bởi vì biết mình muốn tới nên cố ý tới làm mình khó chịu?
Lăng Thì Ngâm như đã quên mất, từ đầu là cô ta khơi mào trước, muốn gây khó dễ cho Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm mở túi lấy điện thoại, màn hình vẫn im ắng, không có lấy một cuộc gọi nhỡ.
Đáng nhẽ bọn bắt cóc phải luôn chú ý hội đấu giá, nhất cử nhất động sẽ không bỏ sót.
Sau buổi đấu giá, Hứa Tình Thâm làm xong thủ tục, trên đường về Hoàng Long Đỉnh, điện thoại của cô cũng không đổ chuông lần nào.
Vào phòng khách, bảo mẫu bước nhanh về phía trước: “Tưởng thiếu phu nhân.”
“Sao vậy?”
“Bên Tưởng gia gọi điện thoại tới liên tục, hỏi tình hình của ngài và Tưởng tiên sinh, chúng tôi chỉ nói Tưởng tiên sinh đi công tác, còn ngài ra ngoài chưa về…”
“Tôi biết rồi.” Hứa Tình Thâm vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông.
Cô đi tới nhận điện thoại: “Alo!”
Đầu dây bên kia là giọng quản gia, hình như đang chuyển lời cho Tương Đông Đình: “Lão gia, điện thoại ạ.”
Tưởng Đông Đình nhận điện, vừa mở miệng liền hỏi: “Viễn Chu đâu?”
“Anh ấy đi công tác rồi thưa ba.”
“Đi đâu? Sao điện thoại không gọi được, còn cô nữa, sao lại bán Cửu Long Thương?”
Hứa Tình Thâm mệt mổi ngồi phịch xuống salon, “Ba, Cửu Long Thương là Viễn Chu cho con, con không thích nên bán rồi.”
Lý do như vậy làm Tưởng Đông Đình bên kia không đứng vững. “Hứa Tình Thâm, cô đang làm trò gì vậy? Mau bảo Viễn Chu gọi lại cho tôi, nếu không…”
“Anh ấy đi công tác, trước giờ luôn lấy công việc làm chính, ba yên tâm, Viễn Chu vẫn khỏe mạnh…”
“Tôi tin cô kiểu gì được?”
“Ba không tin cũng được.” Hứa Tình Thâm day huyệt thái dương, “Bán Cửu Long Thương, con căn cứ theo thủ tục hợp pháp.”
“Hứa Tình Thâm, nếu hôm nay điện thoại của Viễn Chu vẫn không gọi được, tôi…”
Hứa Tình Thâm cúp máy. Cô sợ nghe thấy các khả năng sau đó, nên đành chọn không nghe. Hai tay cô ôm đầu, bảo mẫu rót cho cô cốc sửa đầy: “Tưởng thiếu phu nhân, ngài sao vậy?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, ép bản thân phải vui vẻ để người ngoài không phát hiện ra cô có điều bất thường.
Lên tầng, Hứa Tình Thâm luôn trông trực điện thoại của bên kia, lòng cô như lửa đốt, nhưng càng vậy thời gian càng trôi lâu.
Bên kia, Hứa Ngôn nằm trên giường không nhúc nhích. Trong phòng không có chỗ trống cho bọn họ ngủ, Tưởng Viễn Chu ngồi trên mép giường, lão Bạch đi về phía anh: “Tưởng tiên sinh, ngài ngủ một chút đi.”
“Tôi không mệt.”
“Đã lâu rồi ngài không được ngủ yên một giấc.”
Hứa Ngôn chống người dậy: “Tưởng tiên sinh, ngài ngủ đi, tôi nằm một lúc đỡ hơn rồi.”
“Không cần.”
Tuy trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn nhưng ba người nằm vẫn thoải mái. Dù sao đây không phải ở nhà, cũng không phải ra ngoài nghỉ phép nên đương nhiên không thể thoải mái bằng. Tưởng Viễn Chu không biết anh ngồi ở đây đã bao lâu rồi, sống lưng anh cứng còng, dù có khỏe mạnh hơn nữa cũng sẽ có lúc không chịu được.
“Tưởng tiên sinh, ngài cảm thấy không thoải mái sao?” Hứa Ngôn nói thẳng.
Tưởng Viễn Chu liếc cô: “Ừ.”
“Giường rộng lắm, giờ này đừng nghĩ mấy thứ đấy nữa, giữ sức quan trọng hơn, tôi nằm ở cuối bên kia giường, mọi người nằm ngang sẽ…”
“Vậy cũng không được.” Tưởng Viễn Chu cố chấp, “Đời này, ngoài Tình Thâm và con gái của tôi ra, tôi sẽ không ngủ với bất cứ ai khác trên cùng một chiếc giường, dù chỉ là nằm nghỉ.”
Hứa Ngôn nghe những lời này, im lặng không biết nên nói gì nữa.
Lão Bạch coi như hiểu rõ, sau chuyện Lăng Thì Ngâm, coi như bị rắn cắn là được, ít nhất Tưởng Viễn Chu sẽ dùng cách thức của bản thân để giữ tấm lòng của mình đối với Hứa Tình Thâm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, có người đi vào, Tưởng Viễn Chu giương mắt, thấy một người đàn ông cầm di động của anh đi về phía bên này.
“Thiếu phu nhân của tôi giao tiền chuộc rồi?”
“Tưởng thiếu phu nhân rất phối hợp, số tiền chúng tôi yêu cầu cô ấy gom đủ, không ít một đồng không nhiều một xu.”
Trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không có biểu cảm dư thừa, “Được rồi, vậy lúc nào thì thả chúng tôi?”
“Tưởng tiên sinh, không vội.”
“Anh có ý gì?”
“Tôi tới để cho anh uống một viên an thần, để anh biết Tưởng thiếu phu nhân rất phối hợp với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn cần giữ anh ở lại thêm mấy ngày, thiệt thòi cho anh rồi.”
Tưởng Viễn Chu nhăn mày, cảm giác có chuyện kỳ lạ: “Anh chê ít tiền?”
Người đàn ông cười ha hả, phất tay một cái, ngoài cửa bỗng có hai người bước vào. Bọn họ đi thẳng tới trước mặt lão Bạch, một trái một phải cầm tay ông, kéo ra ngoài.
“Các anh muốn gì?”
Tưởng Viễn Chu sợ hãi, đứng phắt dậy: “Các anh muốn đưa anh ta đi đâu? Không được động vào anh ta!”
“Tưởng tiên sinh yên tâm, chỉ là tôi tốt bụng, thấy mấy người ở chung một gian phòng thì chật chội quá, nên mới dọn căn phòng khác cho anh ta.”
Người đàn ông bước lên phía trước: “Chuyện tiền nong thì dễ rồi, nhưng nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, với mấy người, chẳng phải chuyện gì tốt.”
Mấy người nhanh chóng kéo Bạch lão ra ngoài, Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, cửa bị đóng sầm lại, Hứa Ngôn lo lắng đứng dậy: “ anh ta không sao chứ?”
Cô ta vô cùng sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Tiếp theo có khi nào là tôi không.”
“Không biết.” Tuy trong lòng Tưởng Viễn Chu không chắc chắn nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
Hứa Tình Thâm chờ đến tối mới nhận được điện thoại của đối phương. Cô nhốt mình trong phòng, hai tay run rẩy nhận điện thoại: “Alô!”
“Tưởng thiếu phu nhân, chuyện ban ngày làm tốt lắm, cảm ơn!”