Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 285: Chương 285: chương 218 -3: Tiếp




Đối phương vẫn bình tĩnh nói chuyện, trái tim Hứa Tình Thâm như nhảy ra khỏi lồng ngực, “Chồng tôi đâu? Anh yên tâm, tôi không báo cảnh sát, cũng không cho ai biết chuyện này, bao giờ thì chồng tôi có thể về?”

“Tưởng thiếu phu nhân yên tâm, Tưởng tiên sinh vẫn khỏe.”

“Lúc nào thì anh thả người?”

Người đàn ông ung dung dựa vào cạnh bàn, “Cô đừng sốt ruột, trong tay bọn tôi còn một người nữa, Tưởng thiếu phu nhân có muốn chuộc không?”

Nghe vậy, nhất định là lão Bạch. Hứa Tình Thâm gật đầu lia lịa, “Muốn, bọn họ nhất định phải khỏe mạnh trở lại.”

“Nhưng tiền chuộc lúc trước cô giao, chỉ đủ một người…”

Trái tim Hứa Tình Thâm đập liên hồi, “Anh vẫn chê ít ư? Để chuộc lại chồng tôi, tôi đã bán nhà, tôi biết lấy đâu ra nhiều như vậy…”

“Tôi không làm khó cô, chỉ cần năm trăm vạn.”

Cuối cùng trái tim Hứa Tình Thâm cũng thả lỏng, “Không vấn đề, bây giờ tôi sẽ chuyển tiền ngay, nhận được tiền, anh lập tức thả bọn họ.”

“Cụ thể chi tiết giao tiền như nào, ngày mai tôi sẽ thông báo cho cô biết.”&“Đợi đã!” Hứa Tình Thâm nghe đầu bên kia nói vậy, liền sốt ruột thốt lên, “Có thể cho tôi nhìn chồng tôi không? Tôi muốn xác định anh ấy vẫn khỏe mạnh.”

“Được.”

Trong phòng có người tiến vào đưa thức ăn, Hứa Ngôn thấy Tưởng Viễn Chu ngồi im, cô ta đành bước lên trước.

Hứa Tình Thâm nhận được lời mời video call liền vội vàng nhận, hình ảnh bên kia không rõ lắm nhưng cô vẫn có thể thấy được Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông có lẽ đang ở trong phòng giám sát, qua hình ảnh, Hứa Tình Thâm thấy một người phụ nữ đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.

Tay cô ta cầm bát đũa, “Tưởng tiên sinh, ăn cơm đi.”

Tưởng Viễn Chu chỉ liếc mắt một cái, không đưa tay nhận.

“Ngài không ăn gì như vậy, không được đâu.” Hứa Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tới cạnh Tưởng Viễn Chu, “Dù sao cũng ăn một ít.”

Người đàn ông không hé răng nửa lời, đưa tay nhận bát đũa. Trái tim Hứa Tình Thâm đập thình thịch, cô không biết người phụ nữ kia là ai. Người đàn ông lấy điện thoại đi, sau đó tắt video.

Cô thần người ra, lúc sau người đàn ông lại gọi điện tới, Hứa Tình Thâm mở miệng hỏi: “Sao trong phòng còn có phụ nữ?”

“Tưởng thiếu phu nhân, đây chính là sức hấp dẫn của Tưởng tiên sinh, đi đến đâu cũng có người quỳ dưới gấu quần Tây của anh ta.”

Hứa Tình Thâm nhớ lại dáng vẻ Tưởng Viễn Chu ngồi đó, trong lòng không ngừng xót xa, “Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh, xin hãy thả chồng tôi, có được không?”

“Được.” Đối phương đồng ý xong liền tắt máy.

Hứa Tình Thâm đợi đến ngày hôm sau, cách chuyển năm trăm vạn kia để chuộc lão Bạch rất dễ, đối phương muốn cô đi mua đồ, còn chuyện bọn họ làm thế nào lấy được món tiền kia là chuyện của họ.

Hứa Tình Thâm trở lại Hoàng Long Đỉnh, mấy ngày này cô không trông nom hai đứa bé, may mà Lâm Lâm và Duệ Duệ làm bạn với nhau, sẽ không bám cô ngay lúc cô mệt mỏi như thế này.

Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế salon, Lâm Lâm đi tới cạnh cô, hai tay ôm châm cô, bé tựa đầu vào đầu gối Hứa Tình Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, tròng mắt đen bóng nhìn cô chăm chú.

Hứa Tình Thâm nhìn con mình như vậy liền mềm lòng, vừa đau xót vừa khó chịu.

Cô không thấy Tưởng Viễn Chu cúi đầu, nhưng thấy được nơi anh bị nhốt. Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm, kề sát đầu mình vào đầu con, “Bé cưng, hai ngày nữa ba ba sẽ quay về.”

Lâm Lâm nghe không hiểu, chỉ liên tục cọ sát vào đầu cô.

Tưởng Viễn Chu đứng dưới cửa sổ, ngẩng đầu đón ánh nắng bên ngoài hắt vào, anh như có điều suy nghĩ nhưng khuôn mặt vẫn bình thản.

Hứa Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, lúc ngoài cửa truyền đến tiếng vang, cô ta run lên, tầm mắt dõi ra ngoài, chỉ thấy có mấy người đàn ông đi vào.

“Tưởng tiên sinh, mời anh ra ngoài với chúng tôi.”

Hứa Ngôn thầm mừng rỡ, lẽ nào thả bọn họ ra?

Một người trong số đó vẫy tay với cô, “Cô cũng đi theo.”

Tưởng Viễn Chu thu hồi ánh mắt, bọn họ không bịt mắt anh, có phải điều này chứng tỏ sẽ không thả anh đi?

Hứa Ngôn đi theo phía sau, Tưởng Viễn Chu bị đưa vào một gian phòng khác, cô ta cũng bị đẩy vào.

Trong phòng không có vật dụng gì, chỉ có hai sợi xích sắt treo ngay chính giữa, một đầu kia là hai chiếc còng tay sáng loáng.

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày, một người đàn ông tiến lên nói, “Tưởng tiên sinh, để ngài chịu khổ rồi.”

“Các anh muốn làm gì nữa?”

“Tôi bảo đảm, chúng tôi sẽ để anh sống sót trở về.”

Lực chú ý của anh đặt trên những chiếc còng tay, anh bước tới, có một số việc, không phải cứ trốn tránh là có thể vượt qua. Dựa vào tính cách của anh, trước giờ không thích trốn tránh, càng không thích may mắn hóa mọi chuyện. Người bên cạnh giơ tay anh lên cao, còng cổ tay anh lại.

Hứa Ngôn hoảng loạn, “Các anh định làm gì?”

Người đứng cạnh Tưởng Viễn Chu xoay người nhìn cô ta, cười lạnh. Anh ta bước nhanh về phía trước, một phát túm lấy bả vai cô ta, kéo cô ta lên phía trước.

Hứa Ngôn lảo đảo, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Người đàn ông xoay người, lại đứng cạnh Tưởng Viễn Chu, chợt vung nắm đấm đánh Tưởng Viễn Chu. Bên cạnh có người quay camera.

Hứa Ngôn sợ hãi thét lên, “A!”

Tưởng Viễn Chu không rên rỉ lấy một tiếng, anh chỉ nhíu mày, nhắm chặt mắt, cắn chặt răng.

“Các anh không được làm vậy!” Hứa Ngôn không hiểu, rõ ràng đã đưa tiền chuộc, sao còn làm như vậy?

Người đàn ông vọt tới trước mặt cô ta, vung tay cho cô ta một bạt tai. “Ai cho phép mày để thằng đó mê hoặc, ai bảo mày lẳng lơ!”

Hứa Ngôn bị cái tát này làm cho mù mịt, đến khi đối phương bắt đầu xé rách quần áo của cô ta, cô ta mới thét lên, hai tay ôm chặt ngực, “Đừng! Anh muốn làm gì? Buông tôi ra, buông ra!” Người đàn ông ra sức xé rách quần áo trên người cô ta, áo khoác bị cởi ra nhanh chóng, quần áo bên trong cũng rách nát.

Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người, “Chúng mày buông cô ấy ra.”

Người đàn ông nghe thấy vậy liền đẩy Hứa Ngôn về phía Tưởng Viễn Chu, hai tay anh bị trói, không thể nhúc nhích.

Những hình ảnh này cuối cùng cũng đến tay Hứa Tình Thâm, cô ở bên này như thét lên, “Đừng, đừng!”

Người đàn ông trong điện thoại như nổi điên, tiếp tục xé rách quần áo Hứa Ngôn, những tiếng nhục mạ không ngừng vang lên, Hứa Tình Thâm không nhìn thấy cảnh này, chỉ thấy Tưởng Viễn Chu bị đánh. “Không được đánh anh ấy, không được đánh, dừng tay!”

Người đàn ông chỉ vào Hứa Ngôn, “Con đàn bà này là của tao!”

Hứa Ngôn không biết anh ta đang nói gì, anh ta đi tới trước ống kính, khuôn mặt bị che bởi tấm trùm đầu lộ vẻ quỷ dị. “Chuyện này không thể trách tôi, Tưởng thiếu phu nhân, cô cứ yên tâm, tôi sẽ trả Tưởng tiên sinh cho cô ngay, nhưng tôi không dám đảm bảo sẽ trả người cho cô không chút xây xước.”

“Anh có ý gì? Anh muốn làm gì?” Hứa Tình Thâm gào lạc cả giọng, nhìn người đàn ông bước về phía trước mấy bước, mà trong tay anh ta, không biết tự lúc nào đã cầm con dao.

“Đừng!”

Hứa Tình Thâm gào lên, Hứa Ngôn thấy vậy liền nhào lên, “Không được làm anh ấy bị thương!”

Người đàn ông đá văng Hứa Ngôn ra, cô ta lảo đảo vài bước, cả người đụng vào ai đó.

Hứa Tình Thâm nhìn hình ảnh không ngừng lay động, cuối cùng, chỉ còn tiếng Tưởng Viễn Chu truyền tới từ xa, “Tình Thâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.