Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 286: Chương 286: Chương 219: Viễn Chu trở về thật sao?




Người đàn ông nâng chân lên đạp thứ gì đó trên đất một cái thật mạnh, Hứa Tình Thâm chỉ thấy hình ảnh xoay tròn, sau đó tiếng nổ lớn vang lên. Hình ảnh nhấp nháy, giây sau màn hình đen kịt.

“Viễn Chu, Viễn Chu…”

Người bên kia sao có thể nghe thấy tiếng cô, người đàn ông cầm con dao găm, lăm lăm đi về phía Tưởng Viễn Chu, vành mắt Hứa Ngôn đỏ bừng, biết bọn họ sợ không sống sót nổi qua tối nay.

“Không được!” Cô chạy tới, kéo vạt áo bị tuột xuống đầu vai lên, sau đó đứng trước mặt Tưởng Viễn Chu, “Chúng mày muốn bao nhiêu tiền chuộc thì nói đi.”

“Sao hả, nói như thể mày có nhiều tiền lắm nhỉ.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, nói với Hứa Ngôn: “Tránh ra!”

Cô ta vẫn đứng im, “Thứ chúng mày muốn, đơn giản chỉ là tiền, cho dù có người muốn mạng của Tưởng tiên sinh, nhưng đây là mạng sống của ngài ấy, chẳng lẽ ngài ấy không thể chuộc về?”

Người đàn ông vươn tay, túm lấy bả vai, đẩy cô ta qua một bên.

Trong Hoàng Long Đỉnh, bàn tay cầm điện thoại của Hứa Tình Thâm run lên bần bật, cô không hiểu, rốt cuộc câu nói kia của đối phương nghĩa là như nào, thế nào là sẽ không trả cô một Tưởng Viễn Chu hoàn hảo, khỏe mạnh?

Hai tay Hứa Tình Thâm ôm trán, cô biết, chuyện này sẽ chẳng thể tiếp tục lấp liếm nữa. Chẳng mấy chốc Tưởng Đông Đình sẽ biết chuyện anh mất tích, nhưng bây giờ, cô không dám báo cảnh sát. Tuy từ bé cô đã luôn biết rằng xảy ra chuyện thì phải báo cảnh sát, nhưng đến nước này, quả thực nghĩ đến thôi cô cũng không dám, một chút thôi cũng không dám.

Hứa Tình Thâm co người trên giường như con tôm, cắn ngón tay, nơi ngón tay bị cắn hiện dấu răng, dù đau đớn vô cùng nhưng cô lại như chết lặng.

Mà Hứa Ngôn đang bị nhốt, bây giờ vẫn không hiểu tại sao lúc đầu cô ta lại đồng ý Tưởng Đông Đình. Cô ta không ngụy biện cho bản thân, cô ta nhớ rõ, nguyên nhân lớn nhất chính là tiền.

Trong nhà cần tiền, lúc ấy ước mơ lớn nhất của Hứa Ngôn là có thể đôi căn nhà nguy hiểm kia, để ba mẹ có thể sống những ngày thanh thản. Cô ta không cầu xin điều gì xa vời, chỉ dám ước mơ cuộc sống sẽ đỡ khó khăn hơn.

Đám người vẫn tiếp tục đánh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông vứt da găm lại, tiếp tục đấm đá. Sau một lúc, bọn chúng thả Tưởng Viễn Chu xuống, Hứa Ngôn thấy người đàn ông lại rút dao găm ra.

Bọn họ bị giam ở đây, tựa như chỉ mành treo chuông, sống chết bị người khác cầm năm trong tay.

Tưởng gia.

Tưởng Đông Đình đi tới cửa, bên ngoài là hộ vệ của Tưởng Viễn Chu, ông ta muốn ra ngoài thì bị ngăn lại.

Vẻ giận dữ hiện đầy trên gương mặt Tưởng Đông Đình, “Mấy người có biết Tưởng tiên sinh của mấy người đã xảy ra chuyện không?”

“Lão gia, Tưởng tiên sinh giao chúng tôi nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho ngài, mời ngài quay trở lại.”

Quản gia thấy ông ta lại muốn nổi giận liền tiến lên khuyên lơn, “Lão gia, bỏ đi, ngài cũng không biết Tưởng tiên sinh ở đâu, ra ngoài thì có ích chi?”

“Tôi muốn đi hỏi con đàn bà kia…”

“Hứa tiểu thư muốn nói thì đã nói lâu rồi.”

Hộ vệ không có ý gì là cho ông ta ra ngoài, bỗng từ xa một chiếc xe trờ tới, lúc đi ngang qua trước đại viện của Tưởng gia, cửa xe được kéo ra, một bóng người bị đẩy xuống.

Người đàn ông lăn mấy vòng trên mặt đất tạo thành những vệt máu trên đường, Tưởng Đông Đình sợ hãi: “Ai kia!”

Đối phương nằm im không nhúc nhích, hộ vệ tiến lên mấy bước tới cnạh người đàn ông, vừa nhìn liền bị dọa sợ.

Người đã hôn mê, khuôn mặt biến dạng. Trong lòng Tưởng Đông Đình dâng lên cảm giác bất an, từ lâu lắm rồi, ông ta mặc kệ mọi sự đời, vậy người bị ném ở cửa là ai?

Quản gia sợ Tưởng Đông Đình không chịu nổi kích thích liền tiến lên, nhìn kỹ, nháy mắt lạnh hết cả người.

“Sao hả?” Tưởng Đông Đình hỏi

“Lão gia… Chuyện này… Cánh tay này hình như là Tương tiên sinh.”

Tưởng Đông Đình hít mạnh một hơi: “Cái gì?”

Quản gia ngồi xổm xuống, bàn tay sờ bả vai người đàn ông, sau đó khẽ đẩy : “Tưởng tiên sinh?”

Ba chữ này vừa thoát ra khỏi miệng, trái tim Tưởng Đông Đình như bị xé vụn. “Viễn Chu.”

Ông ta đi ra ngoài, không còn hộ vệ nào ngăn ông ta nữa, ông ta đi tới trước mặt người đàn ông, quỳ cả người xuống, như sắp ngã quỵ. Hai tay ông ta muốn đỡ người đàn ông, nhưng người nằm ở đó đã hôn mê bất tỉnh.

Tưởng Đông Đình nhìn, đây không phải Tưởng Viễn Chu thì là ai?

Tuy khuôn mặt biến dạng nhưng quần áo trên người thì hoàn toàn giống. Cổ họng Tưởng Đông Đình như mắc nghẹn, đất trời quay xuồng, suýt ngất đi.

“Mau, mau gọi xe cứu thương.”

Hộ vệ tiến lên hai bước, muốn kéo Tưởng Đông Đình thì vẻ mặt ông ta kích động, đẩy hộ vệ ra, “Tưởng gia nuôi chúng bay làm gì? Người chúng bay cần xem xét không phải ta, chẳng may con ta xảy ra chuyện gì, ta, ta…”

Quản gia đỡ ông ta: “Lão gia, đừng như vậy, chậm thôi.”

Một tên hộ vệ đứng cạnh người đàn ông, bàn tay sờ soạng túi áo, cả hai túi đều trống rỗng, lúc sờ đến ngực mới phát hiện điều bất thường. Anh ta móc một cuộn băng ghi hình từ trong túi ra, “Lão gia.”

Tưởng Đông Đình nhận lấy, đứng lên, “Chúng bay ở đây trông, xe cứu thương đến lập tức gọi ta.”

Quản gia giật mình, “Lão gia, ngài …” Ông ta cũng đứng lên theo, nhìn hộ vệ cởi áo khoác đắp lên người người đàn ông. Quản gia bước nhanh theo Tưởng Đông Đình vào trong, “Lão gia, ngài làm gì vậy? Tương tiên sinh còn đang ở bên ngoài.”

“Ngay lúc này, tôi nhất định phải biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tưởng Đông Đình cũng lo cho con trai ngoài kia, nhưng nhỡ đâu trong băng ghi hình có gì đó thì sao?

Hai người vào phòng khách, Tưởng Đông Đình đưa băng ghi hình cho quản gia, ông ta không yên lòng ngồi xuống ghế salon, sau đó cầm lấy điều khiển tivi.

Sau khi quản gia cho băng vào liền trở lại cạnh Tưởng Đông Đình.

Trong màn hình tivi xuất hiện hình ảnh Tưởng Viễn Chu, vô cùng rõ ràng, ngũ quan và thân hình không mờ xước chút nào. Tưởng Đông Đình suýt đứng bật dậy, sau đó là đánh, ông ta trơ mắt nhìn con mình bị còng tay, mỗi một cú đều như đánh trên người mình. Mắt ông ta đục ngầu, bàn tay nắm chặt lại, “Viễn Chu…”

Quản gia trừng to mắt, hai chân như nhũn ra. Ông ta đi theo Tưởng Đông Đình, coi như từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng chuyện này liên quan đến con trai độc nhất của Tưởng gia, Tưởng Viễn Chu mà xảy ra chuyện gì, Tưởng gua coi như xong rồi.

Hai người nhìn Tưởng Viễn Chu được thả xuống, sau đó bị kéo đến một góc nhỏ, con dao phản xạ ra những ánh sáng sắc lạnh, người đàn ông dùng vạt áo của mình lau lưỡi dao. Người đó đưa lưng về phía Tưởng Đông Đình, tức là quay lưng với camera, người đàn ông đi tới, rạch từng nhát lên mặt Tưởng Viễn Chu.

Tưởng Đông Đình hoàn toàn suy sụp, hai tay ôm mặt, bả vai run rẩy không ngừng, mười ngón hơi co lại. Đau thương căm uất ngập tràn trrong lòng, xua không tan, làm Tưởng Đông Đình hít thở không thông, suýt nữa thì ngất đi. Nửa người trên của ông ta dựa vào ghế salon, quản gia cũng cảm thấy đau lòng, không nỡ xem tiếp.

Trong TV phát ra giọng một người đàn ông, “Tôi trả Tưởng tiên sinh lại cho các người.”

Tưởng Đông Đình bỏ tay xuống, nhìn thấy một khuôn mặt mang khăn trùm đầu, trong mắt ông ta tràn đầy giận dữ, hận không thể xông lên đấm cho người đàn ông trong TV một cú.

“Nếu không phải Tưởng thiếu phu nhân không xoay sở nổi món tiền cuối cùng, tôi đã không đối xử với Tưởng tiên sinh như vậy. Tưởng gia các người, có tiền có thế, nhưng một trăm nghìn cuối cùng lại không chịu đưa, nếu thế thì tôi đành tặng các người một món quà vậy. Nghe bảo khuôn mặt này của Tưởng tiên sinh, là quốc bảo ở phía Đông thành phố, ha ha ha…”

Giọng nói chói tai lọt vào tai Tưởng Đông Đình, ông ta đứng dậy, mấy bước tới trước TV.

“Người, tôi sẽ trả lại cho các người, nếu chỉ trả tiền chuộc một người thì đương nhiên tôi sẽ chỉ thả mình Tưởng tiên sinh. Tôi cũng không sợ các người báo cảnh sát, đợi đến lúc cảnh sát tìm đến đây, chúng tôi đã cao chạy xa bay rồi, cácm ơn khoản tiền chuộc ban đầu của Tưởng thiếu phu nhân. Bọn tôi giữ lại cái mạng của Tưởng tiên sinh, không giết con tin, cũng coi như bởi Tưởng thiếu phu nhân phối hợp, không báo cảnh sát…”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.