“Đồ súc sinh…” Tưởng Đông Đình nhào qua, màn hình đen ngòm. Quản gia kéo ông ta, “Lão gia, ngài đừng như vậy, ngài mà gục ngã thì các nhà này nguy mất thôi.”
Tưởng Đông Đình đứng chết lặng, đưa tay chỉ TV, “Cất cuộn băng đi, cất đi…”
“Vâng.”
Xe cứu thương nhanh chóng đến, quản gia theo Tưởng Đông Đình vội vàng ra ngoài. Ra đến ngoài, xe cứu thương đã dừng ở cửa, nhân viên bệnh viện kéo cáng cứu thương xuống. Tưởng Đông Đình chặn hai người hộ vệ lại, “Các anh ở lại đây, không cần đi theo.”
“Vâng.”
Xe cứu thương lái vào bệnh viện Tinh Cảng, Tưởng Đông Đình không nói người kia là Tưởng Viễn Chu. Hai người ngồi ở hành lang trống trải, quản gia thỉnh thoảng ngước đầu nhìn phòng giải phẫu, “Lão gia, tiếp theo nên làm thế nào? Có báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát?” Tưởng Đông Đình giận tái mặt, “Viễn Chu trở về với dáng vè như này, báo cảnh sát cái gì? Chuyện này chỉ có thể âm thầm giải quyết.”
“Nhưng còn trợ lý của ngài ấy….”
Tưởng Đông Đình không nói gì, người đã từng này tuổi mà bây giờ còn phâỉ đón nhận một tin dữ thế này, nếu không phải trong lòng còn cơn giận không phát được, ông ta đã ngã quỵ rồi. “Vừa rồi người đàn ông kia nói gì, ông cũng nghe thấy rồi đấy, một trăm nghìn tiền chuộc cuối cùng, là do Hứa Tình Thâm không chịu đưa.”
“Có lẽ là Hứa tiểu thư không xoay sở nổi.”
“Cửu Long Thương bán được bao nhiêu tiền?” Tưởng Đông Đình liếc quản gia bên cạnh, “Được, coi như cô ta không xoay sở nổi, nhưng tôi là cha của Viễn Chu, sao cô ta không nói với tôi?”
“Lại nói, chắc chắn cô ta biết Viễn Chu bị bắt cóc, cô ta giấu cũng thật kín kẽ, con đàn bà này thật đáng sợ, rốt cuộc cô ta có ý định gì, sợ là chúng ta không thể biết được.” Cửa phòng giải phẫu nhanh chóng được mở ra, Tưởng Đông Đình thấy vậy liền vội vàng tiến lên. “Sao rồi?”
“Vừa khâu xong trên mặt.” Giọng nói trưởng khoa rất nghiêm trọng, “Rốt cuộc người ở bên trong là ai? Sao lại bị thương nặng như vậy? Khuôn mặt gần như là… Khâu lại là tốt lắm rồi, nhưng vết thương nhất định phải xử lý thật tốt.”
“Còn có vết thương khác ư?”
“Cổ họng bị bỏng, hai tay bị gãy dập, như thể có người dùng chùy đập vào, phía bệnh viện đã nhanh chóng báo cảnh sát.”
Tưởng Đông Đình nghe vậy, khuôn mặt trắng bệch, “Gì mà cổ họng bị bỏng hả?”
“Không biết có ảnh thưởng đến việc nói chuyện hay không, hiện tại vết thương trên mặt và tay đã được xử lý tốt.” Bác sĩ chưa từng gặp qua vết thương nào khó giải quyết như vậy, “Cả khuôn mặt đều bị quấn gạc, ngài tốt nhất là không nên xem, trên mặt không chỉ có vết dao, tóm lại… Người ra tay thật là độc ác.”
Tưởng Đông Đình dựa vào chút sức lực cuối cùng, đứng im tại chỗ, ông ta lắc đầu. “Chuyện này, tôi cần anh giữ bí mật, không thể nói với bất kì người nào, càng không thể báo cảnh sát, anh chẳng qua chỉ là bác sĩ của Tinh Cảng, anh lo chữa trị tốt cho người đó là được.”
“Chuyện này… Được.” Bác sĩ đành phải đồng ý.
Về phía bệnh viện, tuy không có Tưởng Viễn Chu ở đây nhưng Tưởng Đông Đình ra mặt sắp xếp một gian phòng tốt nhất thì vẫn có thể. Ông ta ngồi trong phòng bệnh, không nhúc nhích canh giữ trước giường bệnh. Quản gia nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, nước mắt không kìm nỏi, quay mặt đi lau.
“Viễn Chu?” Tưởng Đông Đình gọi mấy tiếng, nhưng anh vẫn không tỉnh. Tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng sau này phải làm thế nào đây?
Quản gia xiay người, liếc người đàn ông. “Lão gia… Ngài, ngài chắc chắn đây là Tưởng tiên sinh ư?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Ngài nhìn mặt anh ta xem, lại không thể nói chuyện, làm thế nào mới có thể chứng thực được người này là Tưởng tiên sinh?”
Tưởng Đông Đình tất nhiên sẽ không sơ xuất trên phương diện này, chẳng qua bây giờ vẫn còn chìm đắm trong bi thương, ông ta đứng dậy, vén chăn lên. Ông ta nâng chân phải người đàn ông lên, nhìn thấy một nốt ruồi đen không lớn. “Nếu người này không phải Viễn Chu, vậy sao cùng một chỗ lại có một nốt ruồi giống hệt thế này?”
Quản gia nhìn theo ánh mắt ông ta, cuối cùng hi vọng bị dập tắt, “Quả nhiên là Tưởng tiên sinh, sao lại thế này chứ, vốn một người khỏe mạnh…”
Tưởng Đông Đình ngồi im, hốc mắt rơm rớm. “Sao lại như vậy ư? Chẳng phải tại Hứa Tình Thâm, kể từ khi nó có cô ta bên cạnh, bao lâu rồi chưa có cuộc sống an bình?”
Hoàng Long Đỉnh.
Hứa Tình Thâm gần như bị ép đến lằn ranh của sự nóng nảy, cô không ngừng đi tới đi lui trong phòng, đã gần hai giờ trôi qua. Đối phương vẫn không liên lạc lại cho cô, cô cũng không có tin tức gì của Tưởng Viễn Chu, hai tay cô túm tóc, điện thoại bị ném trên giường đổ chuông.
Cô như điên dại nhào qua, cầm điện thoại lên, “Alo? Alo?”
“Tưởng thiếu ohu nhân, chúng tôi đã trả lại Tưởng tiên sinh rồi.”
“Ở đâu? Ở đâu!”
“Tưởng gia,” Bên kia vừa dứt lời liền cúp điện thoại.
Tưởng gia? Hứa Tình Thâm không kịp suy nghĩ gì, liền chạy ra ngoài, đã một lúc lâu rồi cô không xuống lầu, cô đi chân trần vội vàng chạy xuống, chân đạp trên bậc cầu thang phát ra những tiếng vang lớn.
Bảo mẫu định gọi cô, đã thấy cô chạy đến cửa, xỏ chân vào giầy, chưa đi hẳn hoi đã chạy thẳng ra ngoài. Tới Tưởng gia, Hứa Tình Thâm gần như nhào khỏi xe, hai người hộ vệ nhìn thấy cô, bị dọa sợ, “Tưởng thiếu phu nhân.”
“Có phải Tưởng tiên sinh đã về không? Ở đâu? Anh ấy đang ở đâu?”
“Tưởng tiên sinh bị thương, đã đưa đi bệnh viện.”
Trong lòng cô sợ hãi, đưa tay che mặt. “Bị thương như thế nào?”
Hộ vệ nhìn nhau, tầm mắt rơi trên mặt đất. Hứa Tình Thâm dõi mắt theo, thấy ở cửa Tưởng gia còn vết máu chưa kịp rửa. “Anh áy, vết thương của anh ấy có nặng không?”
“Tưởng thiếu phu nhân, ngài mau đến bệnh viện xem thế nào đi.”
Đúng vậy, nghe người khác nói chẳng thà tự mình chứng kiến. Hứa Tình Thâm lại vội vàng lên xem, một đường từ Tưởng gia tới Tinh Cảng. Nếu Tưởng Viễn Chu bị thương trở lại, nhất định sẽ đến Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm vọt vào bệnh viện, đi tới trước quầy lễ tân, “Tưởng tiên sinh đâu? Anh ấy đâu?”
Y tá hoàn toàn không hiểu chuyện gì, “Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh không tới đây.”
“Không thể nào!”
“Tôi thật sự không nhìn thấy ngài ấy, nếu không tôi hỏi giúp ngài nhé?”
Hứa Tình Thâm tỉnh táo lại, tiếp tục hỏi, “Vậy ba tôi đâu? Cha của Tưởng tiên sinh!”
“À, có tới, đi theo xe cứu thương tới.”
“Vậy người được đưa vào hiện đang ở đâu?”
“Ngài đừng vội, tôi hỏi giúp ngài.” Y tá nói xong liền cầm điện thoại trên bàn lên. Một lúc sau, cuộc trò chuỵen kết thúc liền cầm giấy bút, viết số giường bệnh lên trên, Hứa Tình Thâm không đợi y tá nói xong liền cầm tờ giấy xoay người rời đi.
Tới trước cửa phòng bệnh, Hứa Tình Thâm không gõ cửa mà xông thẳng vào. Tưởng Đông Đình nghe thấy tiếng vang liền nghiêng đầu sang, nhìn thấy Hứa Tình Thâm, giận giữ trong mắt ông ta liền bộc phát, “Mày còn dám đến đây!”
“Viễn Chu.” Hứa Tình Thâm nhỏ giọng gọi tên anh, lên trước nhìn, chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông bị quần kín băng, hôn mê.
“Viễn Chu!” Cảm xúc bị đè nén liền bộc phát ra ngoài, cô bước nhanh về phía trước, nhào lên giường bệnh, “Sao lại thế này? Anh làm sao vậy?”
Tưởng Đông Đình vươn tay kéo cô ra, “Viễn Chu bị người ta bắt cóc, đúng không?”
Cô không nghe thấy Tưởng Đông Đình nói gì, đôi mắt nhìn chăm chú người nằm trên giường bệnh, cô nhìn thấy đồng hồ đeo tay và điện thoại của người đàn ông đặt bên cạnh, nước mắt cô không kìm được, cứ thế trào ra. “Ai hại anh thành thế này?”
“Ai ư?” Tưởng Đông Đình giận không kìm được, “Còn không phải mày!” Ông ta tiến lên đẩy Hứa Tình Thâm ra, sau đó đứng trước giường bệnh, “Néu không phải mày không giao ra một trăm nghìn tiền chuộc cuối cùng, Viễn Chu sẽ thành cái dạng này à?”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm lắc đầu như trống bỏi, “Không, không có chuyện như vậy.”
“Bây giờ nói gì đi nữa cũng muộn rồi.” Tưởng Đông Đình nhìn con trai trên giường bệnh, không cho Hứa Tình Thâm có cơ hội đến gần. “Mày cút đi!”
“Tôi không đi.” Thái độ Hứa Tình Thâm vô cùng kiên định. “Ba để tôi nhìn Viễn Chu một cái.”
Hai vai Tưởng Đông Đình khẽ run, bàn tay sờ cổ tay người đàn ông. “Con trai, tỉnh rồi à, con tỉnh rồi à.”
Hứa Tình Thâm đi tới cuối giường, ánh mắt nhìn chằm chằm người trên giường, đây chính là trả lại Tưởng Viễn Chu cho cô như những gì bọn bắt cóc nói ư? Nước mắt cô không kìm được lăn xuống, hai tay che miệng, không muốn khóc thành tiếng. Lúc đi vẫn còn khỏe mạnh, nguyên vẹn, tại sao… lúc anh trở về lại thành thế này?
Trong đầu Hứa Tình Thâm vô cùng hỗn loạn, quản gia chợt lên tiếng, “Có phải Tương tiên sinh tỉnh lại không?”