Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 288: Chương 288: chương 219 -3: Tiếp




Cô vội lau nước mắt, từ phía bên kia giường đi về phía Tưởng Viễn Chu.

“Viễn Chu, Viễn Chu, con tỉnh lại đi.” Tưởng Đông Đình khó nén nổi kích động trong lời nói, “Con xem, con về đến nhà rồi.”

Mí mắt người đàn ông hơi động đậy, Hứa Tình Thâm cúi người, “Viễn Chu.”

Anh như muốn nói chuyện, nhưng không thể nói thành lời, Hứa Tình Thâm lo lắng hỏi, “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Quản gia ở bên cạnh thở dài, “Cổ họng Tưởng tiên sinh bị bỏng, hiện tại không thể nói chuyện được.”

“Cái gì?” Hứa Tình Thâm nước mắt lã chã, đau lòng đến suýt ngất đi. Cô vươn tay muốn cầm tay Tưởng Viễn Chu, chỉ cảm thấy gồ ghề, người đàn ông bị chạm vào vết thương liền rụt tay lại.

Tưởng Đông Đình thấy vậy liền lạnh lùng nói. “Đừng đụng vào nó!”

Hứa Tình Thâm vén chăn lên, thấy tay anh ta cũng bị quấn băng. “Tay cũng bị thương ư?”

“Đúng vậy.” Quản gia đáp lời, vừa chùi lệ vừa nói, “Lúc Tưởng tiên sinh trở về, khắp người đều có vết thương… Sao có thể bị thương thành như vậy chứ?”

Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt người đàn ông, “Viễn Chu?”

Người đàn ông há mồm, dáng vẻ như vô cùng đau dớn, Tưởng Đông Đình đau lòng, “Ba không ngờ con chỉ là đi công tác một chuyến mà thôi, ai ngờ bị thương thành như này, Viễn Chu…”

“Ba, người này thật sự là Viễn Chu ư?” Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm người đàn ông đang rũ mắt, bỗng hỏi.

Tưởng Đông Đình đang đau thương vô cùng, quản gia liền giải đáp thắc mắc của cô. “Chúng tôi đã xem xét rồi, nốt ruồi cạnh mắt cá chân giống y đúc, chuyện này sẽ không phải trùng hợp đi?”

“Vậy à?” Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng luôn có cảm giác kỳ lạ.

“Mày không hy vọng người này là Viễn Chu, mày ước gì nó đã chết, đúng không?” Tưởng Đông Đình không lưu tình nói như đánh vào mặt Hứa Tình Thâm, “Chuyện Viễn Chu bị bắt cóc là chuyện lớn, vậy mà mày cũng giấu giếm được, mày cố ý muốn hại chết nó!”

Hứa Tình Thâm vô cùng đau lòng, nhưng không muốn để bi thương chê mờ lý trí. Cô vươn tay về phía bả vai người đàn ông, Tưởng Đông Đình thấy vậy liền một phát hất tay cô ra: “Đừng đụng vào nó!”

Người đàn ông rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ anh ta không thể làm được, viết chữ cũng không. Hứa Tình Thâm thấy vậy liền vội hỏi, “Anh có phải Tưởng Viễn Chu không?”

Người đàn ông không lắc đầu, Hứa Tình Thâm hỏi tiếp, “Anh biết tôi là ai không?” Cô móc điện thoại từ trong túi quần ra, đưa điện thoại đến trước mặt người đàn ông, cô mở một ứng dụng có thể viết chữ ra, sau đó cầm bàn tay anh ta lên.

Ngón tay anh ta bị quấn kín băng gạc, nhưng người đàn ông vẫn nhìn màn hình điện thoại, khó khăn gõ tên cô. Tưởng Đông Đình nhìn màn hình di động, thấy trên đó viết ba chữ Hứa Tình Thâm. Trong lòng ông ta vốn đã xót xa, khó chịu lại càng tăng, cắn răng giận dữ trừng mắt với cô, “Nói cho cùng, Viễn Chu không chết ở ngoài thì mày không được như nguyện, đúng không?”

“Ba, sao ba lại nói như vậy?” Hứa Tình Thâm cũng rất xót xa, cô không biết những ngày qua cô làm thế nào để chống cự, tựa như cái xác không hồn.

Trong miệng người đàn ông phát ra những âm thanh mơ hồ, tỏ ý có lời muốn nói, Hứa Tình Thâm thấy vậy, lại đưa điện thoại đến trước mặt anh ta. Ngón tay anh di chuyển vô cùng chậm chạp trên màn hình, cuối cùng gõ được mấy chữ, “Bảo cô ấy đi đi.”

Hứa Tình Thâm giật mình, “Viễn Chu, anh muốn em đi ư?”

Người đàn ông nhắm mắt, Tưởng Đông Đình mấp máy đôi môi, chợt đẩy tay cô ra, “Quản gia, đuổi cô ta ra ngoài, đuổi ra cho tôi!”

Nhất định Tưởng Viễn Chu biết gì đó, nếu không anh sẽ không vậy. Quản gia đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, mời cô rời đi, cô không nhuc nhích, ông ta đành đẩy cô ra ngoài.

Tại nơi nào đấy.

Lúc Lão Bạch bị đẩy vào phòng, chỉ thấy Tưởng Viễn Chu nằm trên giường, Hứa Ngôn ngồi bên cnạh đang xử lý vết thương cho anh.

Lão Bạch bước nhanh về phía trước, thấy Tưởng Viễn Chu bị thương nặng, trong lòng vừa tức giận vừa khó chịu, “Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Tưởng Viễn Chu đẩy tay Hứa Ngôn ra, “Không cần xử lý.”

“Vậy sao được?” Hứa Ngôn nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng càng hoảng loạn, nếu chẳng may Tưởng Viễn Chu ngã quỵ, vậy bọn họ nên làm gì đây? Nếu Tưởng Viễn Chu xảy ra chuyện, cô ta sẽ không sống nổi. Người đàn ông cùng đi vào phía sau cất tiếng cười lạnh, “Quả thật không cần xử lý vết thương đâu, không cần thiết.”

Hứa Ngôn nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn lại, thấy trong tay người đàn ông cầm một khẩu súng, động tác anh ta thành thạo, lên cò, sau đó hướng họng súng về phía Tưởng Viễn Chu. Chuyện lo lắng nhất, quả nhiên vẫn tới.

Lão Bạch không hề nghĩ ngợi, đứng chắn trước mặt Tưởng Viễn Chu, “Mày muốn làm gì?”

“Tưởng tiên sinh, từ bé đến lớn, e là ngài chưa từng chịu khổ như này nhỉ? Không sao, sẽ được giải thoát ngay thôi.”

Trán Lão Bạch nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lạnh, Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, kéo Lão Bạch ra, Lão Bạch nhanh chóng ôm lấy anh, “Tưởng tiên sinh!”

“Anh làm gì vậy?” Trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không hề có chút gì là kinh hoảng, “Nếu để Tình Thâm thấy được dáng vẻ bây giờ của anh, cô ấy lại được dịp nói chúng ta mất.”

Lão Bạch không hề buông lỏng tinh thần, Tưởng Viễn Chu đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng, “Mày muốn chúng tao?”

“Đừng sợ, mỗi người một viên, tôi đảm bảo không lãng phí.”

Hứa Ngôn bị dọa sợ, đôi mắt đỏ bừng, không dám hé răng nửa chữ. Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, từ lúc vào đây đến giờ, anh chưa từng nói một câu cầu xin, bình tĩnh như đang nhìn những chuyện người khác đang trải qua. “Tám trăm nghìn, hóa ra mạng của tao chỉ có giá trị ít ỏi như vậy? Hoặc nói, lấy được số tiền này vào tay, mày có thỏa mãn không?”

“Tưởng tiên sinh có ý gì?”

“Thả bọn tao ra ngoài cũng không phải chuyện không thể? Mày nghĩ xem có đúng không?”

Lão Bạch đứng sau lưng Tưởng Viễn Chu, nhìn anh tiến hành cuộc đàm phán sống còn với kẻ bắt cóc. “Vậy tao dùng tiền mua một khoảng thời gian, có thể không?”

“Mua như nào?”

“Tao có một phụ tá tư nhân, tao đã thông báo cho anh ta một chuyện, chỉ cần tao gọi điện cho anh ta,mỗi tháng tao có thể điều động năm trăm ngàn tiền mặt.”

Người đàn ông nghe vậy, mí mắt chớp động, “Có ý gì?”

Tưởng Viễn Chu nhún vai, “Mày không cảm thấy cuộc làm ăn này kiếm được khối so với cướp ngân hàng sao? Mỗi tháng có thể cố định doanh thu năm trăm ngàn, chỉ cần tao không chết, người đứng sau tao không chết.”

“Sao tôi có thể biết được ngài sẽ không nói gì khác với anh ta?”

“Mày lo thừa rồi, nếu tao gọi điện thoại, mày không thể nào không canh, mỗi cuộc điện thoại tao chỉ cần nói với anh ta, tao muốn dùng tiền là được, anh ta sẽ không hỏi tao cần tiền làm gì.”

Đầu súng trong tay người đàn ong dần hạ thấp xuống, “Phụ tá của ngài ở đâu?”

“Chuyện này thì tao không thể nói cho mày biết được.”

“Tưởng tiên sinh, tôi nói thật cho ngài biết vậy, ngài không ra được, lại càng không thể để cho người khác biết bây giờ ngài vẫn sống tốt.”

“Có ý gì?”

Tưởng Viên Chu bắt được trọng tâm, đối phương lại thờ ơ không quan tâm, “Ngài có thể bảo đảm sau khi phụ tá của ngài nhận điện thoại, không liên lạc với người nhà của ngài ư? Không thể đúng không?”

Hiện tại thành Đông đang có một Tưởng Viễn Chu đang thoi thóp không thể nói chuyện, vậy Tưởng tiên sinh này, nhất định phải giấu xuống lòng đất vĩnh viễn.

“Tao có thể.” Tưởng Viễn Chu nói chắc chắn, “Tao và anh ta chưa từng gặp mặt, anh ta lại ở nước ngoài, càng không có cách thức liên lạc với người nhà tao, anh ta làm thuê cho tao chỉ để xử lý vài chuyện kinh tế. Tao muốn dùng tiền, lấy từ anh ta sẽ tiện nhất, chắn chăn không có ai nghi ngờ, hơn nữa anh ta cũng đã quen tao làm vậy, quan trọng nhất là anh ta không có quyền can thiệp tao dùng tiền làm gì. Cho nên… mày có thể suy nghĩ thử xem. Hoặc mày có thể thử một lần.”

Rõ ràng người đàn ông đã bị thuyết phục, ánh mắt Tưởng Viễn Chu là sự chắc chắn vững vàng. Những gì anh nói đều là sự thật, anh quả thực có phụ tá như vậy ở ngoài, lòng người đều tham lam, anh không tin những người này sẽ không dao động vì tiền. Hiện tại, anh cần tranh thủ mỗi một cơ hội sống sót cho bản thân. Anh nhất định sẽ sống sót, sống để đoàn viên cùng Tưởng thiếu phu nhân của anh.

“Mày có thể tiếp tục nhốt chúng tao ở đây.” Tưởng Viễn Chu từng bước ném mồi. “Mỗi ngày cho bọn tao cơm ăn là được, bây giờ tao chỉ cần sống, tiền ít tiền nhiều có chi quan trọng. Nếu mày làm thuê cho người ta cũng không sao, chỉ cần một ngày tao không lộ diện, vậy chủ thuê của mày cũng sẽ không biết tao còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.