Người đàn ông thu súng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu như muốn vạch trần sự trấn định trên khuôn mặt anh, muốn nhìn thấu trong lòng anh, xem rốt cuộc những gì anh nói là thật hay giả.
Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu vẫn bình thường, đối phương rất không thích anh như vậy, anh ta cười lạnh, “Tưởng tiên sinh, ngài càng sợ tôi mới càng thấy vui vẻ, tôi vui vẻ, không chừng tâm tình tốt có thể thả ngài rời đi.”
“Vui vẻ hư không đều là giả. Chỉ có thực sự lấy được tiền vào tay mới có thể mua được vui vẻ thực sự, sau khi mày ra ngoài, người đẹp đồ ngon tùy mày chọn, cuộc sống như vậy mới là sướng hơn tiên.”
Người đàn ông nghe vậy liền giắt súng vào thắt lưng, xoay người đi ra ngoài, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Lão Bạch đi tới cạnh anh, “Tưởng tiên sinh?”
“Bọn chúng không làm gì ngài chứ?”
“Không.” Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, hai tay khoanh ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tại bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm đứng ngoài phòng bệnh, cửa phòng bệnh đã bị khóa trái, cô giơ tay đập cửa, “Ba, ba để tôi vào đi, để cho tôi vào.”
Quản gia trở lại bên cnạh Tưởng Đông Đình, người đàn ông trên giường như có vẻ kích động, Tưởng Đông Đình liền đứng cậy đi tới trước giường, “Viễn Chu, có phải con có gì muốn nói với ba không?”
Người đàn ông không thể nói được, Tưởng Đông Đình liền cầm điện thoại đưa cho anh ta, giơ lên trước mặt, “Con bị hại thành như này, có quan hệ gì với Hứa Tình thâm không?”
Tay anh ta nâng lên, gõ nhẹ trên màn hình, đánh ra một chữ. Kết quả này hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của Tưởng Đông Đình, “Có phải cô ta hại con không?”
Người đàn ông cố hết sức gõ hai chữ ‘tiền chuộc’.
Xem ra nội dung trong băng ghi hình là thật, Hứa Tình Thâm không chịu giao một trăm nghìn tiền chuộc cuối cùng nên mới hại Tưởng Viễn Chu thành như vậy.
“Viễn Chu, con xem xem con hồ đồ biết bao, hồ đồ biết bao hả?” Tưởng Đông Đình nhìn anh ta như vậy, đau lòng hơn bị người dùng dao cứa vào lòng. “Lúc đầu ba đã phản đối con, con lại không phải cô ta không được, vợ chồng đi nữa, rốt cuộc tai vạ sẽ bay đến chỗ mình, huống hồ con…”
Tưởng Đông Đình dừng lại, cổ họng như bị thắt lại, ông ta biết nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, “Viễn Chu, không sao, chờ con qua cơn đại nạn này, sẽ tốt hơn thôi.”
Tay người đàn ông động đậy như muốn gõ chữ. Tưởng Đông Đình giơ cao tay anh ta, trên màn hình anh ta gõ một chữ “ba” vô cùng đơn giản.
Tưởng Đông Đình không kìm nén được xúc động, hai tay chống ở mép giướng, nước mắt lưng tròng, ông ta xoay người, đưa tay che mắt. Quản gia thấy vậy cũng vô cùng khó chịu. “Lão gia, ngài chú ý sức khỏe.”
“Nó gọi tôi một tiếng ba, còn chẳng nói gì khác nữa.” Tưởng Đông đình kìm nén, “Từ sau khi tiểu di của nó chết, nó chưa từng mở miệng gọi tôi một tiếng, Hứa Tình Thâm còn bảo nó là giả? Nếu là giả, nó sẽ không như vậy, rõ ràng nó có rất nhiều lời muốn nói với tôi.”
Bên ngoài phòng bệnh vẫn vang lên tiếng của Hứa Tình Thâm. Tưởng Đông Đình siết chặt tay, “Bảo nó cút đi!”
Quản gia sợ ông ta tức giận ảnh hưởng sức khỏe, vội vàng ra khỏi phòng bệnh. Ra ngoài, ông ta đóng cửa lại, đè giọng nói, “Hứa tiểu thư, ngài đừng như vậy.”
“Nếu cũng là người nhà của ta, vì sao lại đuổi ta ra ngoài?”
“Ngài cũng nghe thấy rồi, là bởi vì ngài không chịu giao món tiền chuộc cuối cùng, nên mới…”
“Đây hoàn toàn là bịa đặt.” Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa, “Tám trăm nghìn tôi còn giao, vậy cớ gì phải giữ chặt một trăm nghìn cuối cùng?”
“Tôi cũng không rõ nguyên nhân, nhưng đây là sự thật.”
“Không đúng.” Hứa Tình Thâm cúi đầu, “Đối phương không hề đề cập tới chuyện một trăm nghìn…”
Quản gia không nghe thấy những gì cô nói, ông ta đi theo Tưởng Đông Đình đã lâu, quen làm việc theo cách mắt thấy tai nghe của ông ta, “Tưởng tiên sinh sẽ không nói dối.”
Một câu nói này của quản gia đã đánh thẳng vào trái tim cô. Đúng vậy, nhưng tại sao Viễn Chu một mực chuyện là như vậy? “Ngoài anh ấy bị ném ở cửa Tưởng gia ra, còn ai nữa không?”
“Không có.”
Vậy lão Bạch đâu? Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ suy nghĩ, đang định đi vào thì quản gia ngăn cô lại. “Hứa tiểu thư, ngài đừng làm khó tôi.”
“Khuôn mặt người kia đã bị hủy, nói cũng không thể, nếu không chúng ta đã có thể phân biệt giọng nói, nếu không được nữa thì chúng ta có thể để anh ta viết chữ, so nét chữ là được, nhưng ngay cả tay anh ta cũng bị thương. Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy những việc này quá mức trùng hợp ư?”
Quản gia nghe vậy liền nổi giận, “Hứa tiểu thư, chẳng lẽ ngài không tự trách chút nào sao? Ngài luôn hoài nghi Tưởng tiên sinh, tại sao vậy? Chỉ vì ngài ấy bị thương thành như thế?”
Hứa Tình Thâm không biết giải thích như thế nào, cô bất lực giơ tay lên, “Anh ấy biết tôi lo lắng cho anh ấy, nếu thấy tôi nhất định sẽ không để tôi đi.”
“Vậy nên ngài nói người trong kia là giả.” Giọng điệu quản gia không tốt. “Vì sao ngài khôn muốn đưa tiền chuộc, chúng tôi không biết. Nhưng rất rõ ràng, Tưởng tiên sinh đã hiểu rõ ngài, Hứa tiểu thư, ngài đi đi.” Quản gia nói xong liền đi vào phòng bệnh, đóng cửa.
Trong phòng bệnh, người đàn ông như đang nói gì đó với Tưởng Đông Đình, quản gia nhìn Tưởng Đông Đình đặt điện thoại xuống bên cạnh, sau đó đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm vẫn chưa đi, Tưởng Đông Đình đi ngang qua cô, “Đi theo ta.”
Hai người đi tới cửa sổ, Tưởng Đông đình quay lưng về phía Hứa Tình thâm, “Viễn Chu xảy ra chuyện như hiện tại, bất kì ai cũng phải giữ bí mật, chuyện này không thể truyền ra ngoài.”
“Nếu anh ấy đã trở lại, không phải chúng ta nên báo cảnh sát ư?”
“Mày nói nhăng gì đấy!” Tưởng Đông Đình xoay người, trừng mắt nhìn cô, “Hứa Tình Thâm, nếu mày dám để lộ chút tiếng gió nào, ta không chỉ đòi cái mạng mày, còn mạng của mọi người trong Hứa gia.”