Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 290: Chương 290: Chương 220-2: Tiếp




Hứa Tình Thâm lơ đễnh, tầm mắt dõi ra ngoài cửa sổ, “Ba không cần uy hiếp tôi như vậy.” Cô đè chặt nghi ngờ trong lòng, nói: “Ba, nhìn Viễn Chu bây giờ tôi cũng rất đau lòng, nhưng chuyện tiền huộc thật sự là hiểu lầm. Ba yên tâm, chuyện này tôi sẽ giữ kín miệng, tôi biết bên ngoài có bao nhiêu người nhìn chằm chằm Tưởng gia, còn có phía truyền thông nữa. Ba yên tâm, tôi tự cơ chừng mực.”

Tưởng Đông Đình hừ lạnh, Hứa Tình Thâm tiếp tục nói. “Về phần Tinh Cảng, chúng ta có thể nói với họ là họ hàng của Tưởng gia.”

“Chuyện này không cần mày dạy.” Tưởng Đông Đình nói xong liền quay người rời đi, Hứa Tình Thâm đuổi lên trước hai bước, “Ba, gọi người tới coi chừng phòng bệnh đi, nếu chỉ dựa vào mình ba, tôi không yên lòng Viễn Chu…”

Ông ta càng đi càng xa, Hứa Tình Thâm biết đuổi theo cũng không có tác dụng gì, chắc chắn Tưởng Đông Đình sẽ không cho cô gặp Viễn Chu. Cô vẫn không rời bệnh viện, buổi tối Tưởng Đông Đình điều hai hộ vệ vẫn canh giữ ở Tưởng gia đến bệnh viện.

Cô đứng ở cuối hành lang, thấy có nhân viên chăm sóc và kiểm tra tiến vào, đến khuya thì thấy quản gia và Tưởng Đông Đình ra ngoài. “Lão gia, ngài đến phòng nghỉ nghỉ trước đi, tôi về nhà một chuyến, lấy ít đồ cho ngài.”

“Ông đi đi, tôi ngủ ở đây.”

“Tưởng tiên sinh cũng muốn ngài đi nghỉ, ngài ấy biến thành như vậy, cần thời gian thích ứng.”

Tưởng Đông Đình bất đắc dĩ thở dài, nói với hai hộ vệ, “Mấy ngày này vẫn do các anh trông coi Tưởng gia, ta không trách các anh nên mới để các anh trông chừng phòng bệnh này, mà cũng bởi nguyên nhân là Viễn Chu, nếu các anh đã có lòng trung thành thì nhớ cho kỹ, không để bất kì kẻ nào bước vào gian phòng, đặc biệt là Hứa Tình Thâm!”

“Vâng.”

Quản gia đưa Tưởng đông Đình lên phòng nghỉ ở tầng trên, Hứa Tình Thâm thấy hai người đi xa, lúc này mới sải bước ra ngoài. Cô chạy chậm tới trước cửa phòng bệnh, hộ vệ nhìn thấy cô liền giật mình. “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Tôi muốn vào.”

“Nhưng Tưởng tiên sinh….”

“Những gì ba vừa nói tôi cũng nghe thấy, nhưng hai anh đã gọi tôi là Tưởng thiếu phu nhân, vậy thử nghĩ xem hai anh nghe theo ai.”

Hai hộ vệ nhìn nhau, một người trong đó nói, “Tưởng tiên sinh có lời dặn, nghe lời Tưởng thiếu phu nhân, đồng nghĩa nghe theo lời ngài ấy.”

Chóp mũi Hứa Tình Thâm đau xót, “Vậy có những lời này của anh ấy vẫn chưa đủ sao?”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài không thể ở trong đó quá lâu.”

“Tôi biết rồi.”

Hộ vệ dõi mắt nhìn xung quanh, sau đó mở cửa phòg bệnh ra, Hứa Tình Thâm lách ngừi vào trong, hộ vệ vội vàng đóng cửa lại.

Đèn trong phòng bệnh đã tắt, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, Hứa Tình Thâm nhẹ chân nhẹ tay đến cạnh giường, người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân, tựa hồ hơi động đậy, cô tới cạnh giường: “Viễn Chu.”

Mặc kệ anh ta có phải Viễn Chu hay không, ít nhất Hứa Tình Thâm nhìn anh ta hiện tại, trong lòng vẫn rất khó chịu. Người đàn ông mở mắt ra, tâm tình kích động, trong miệng phát ra những âm thanh không rõ.

Hứa Tình Thâm thấy vậy liền vội đè vai anh ta lại, hai tay giữ đầu vai, “Viễn Chu, là em, em tới thăm anh.”

Người đàn ông nhìn về phía cửa, Hứa Tình Thâm kéo tay anh ta, bàn tay đè lại chỗ cổ tay, kéo tay áo lên, sau đó nắm cánh tay anh ta. “Viễn Chu, tại sao những tên đó lại đối xử với anh như này? Lão Bạch đâu?”

Người đàn ông không nói được, cánh tay giãy dụa.

“Viễn Chu, anh đừng như vậy, anh biết những ngày qua em sống như nào không?” Hứa Tình Thâm khom lưng, bàn tay sờ đầu người đàn ông. Anh ta như rất để ý, lắc đầu liên tục, rõ ràng không cho Hứa Tình Thâm đụng vào.

Những ngón tay mảnh khảnh của cô xyên qua các sợi tóc anh ta, vuốt ve từng cái một, trong mắt anh ta không có bất kỳ cảm xúc nào, bàn tay kia của cô cẩn thận vuốt ve khuôn mặt anh ta, “Viễn Chu, con gái rất nhớ anh, lúc con bé đòi ba ba, em rất muốn khóc.”

Người đàn ông tránh khỏi tay cô, ánh mắt không dừng lại chút nào, tựa hồ không nhận ra hàm ý trong lời nói của cô. Với Tưởng Viễn Chu, nuối tiếc lớn nhất có lẽ là chưa được nghe Lâm Lâm gọi mình một tiếng ba. Nhưng hiện tại người này không có phản ứng gì. Bàn tay Hứa Tình Thâm rơdi khỏi đầu anh ta, vừa ngồi dậy thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói, cô nắm chặt bàn tay, vừa đi ra ngoài mấy bước thì Tưởng Đông Đình tiến vào.

Tưởng Đông Đình vừa thấy là cô liền tức giận, “Mày ở đây làm gì?”

“Ba, tôi chỉ tới xem Viễn Chu một chut.”

“Ai cho mày vào đây?”

Tưởng Viễn Chu đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông, “Viễn Chu, cô ta không làm gì con chứ?”

Người đàn ông giơ tay chỉ về phía cô, ánh mắt Tưởng Đông Đình khó hiểu nhìn cô, “Viễn Chu, con muốn nói gì?”

Trong miệng người đàn ong phát ra âm thanh, Tưởng đông Đình tức giận quát Hứa Tình Thâm, “Mày làm gì con trai ta?”

“Tôi không có.” Hứa Tình Thâm thấy người đàn ông kích động như vậy liền đi tới, xòe tay ra, “Con chỉ là cầm mấy sợi tóc của anh ấy, muốn xét nghiệm DNA.”

“Mày…” Tưởng Đông Đình vô cùng giận giữ, đập một phát vào tay cô. “Đây có phải con trai ta hay không, trong lòng ta rõ hơn bất cứ người nào.”

“Thật xin lỗi.”

“Ra ngoài.”

Hứa Tình Thâm nhìn người nằm trên giường bệnh, cô không muốn bứt dây động rừng, đành phải che giấu ý định, cô phủi tay mình, sợi tóc vất vả mới lấy được cũng rơi. “Tôi biết anh ấy chính là Viễn Chu, nhưng bỗng dưng anh ấy biến thành như này, tôi không thể tiếp nhận được mà thôi.”

“Mày cút ra ngoài ngay!”

Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, đến bên ngoài, cô không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Ngồi vào trong xe, Hứa Tình Thâm rút một tờ giấy ăn từ hộp trên màn hình trước vô lăng, tay trái của cô vẫn siết chặt, sợi tóc bên tay phải bị một cái đập của Tưởng Đông Đình làm rơi mất, nhưng bên tay kia cô vẫn giữ. Hứa Tình Thâm buông tay ra, nhìn hai, ba sợi tóc rơi xuống tờ giất trắng.

Không phải cô nghi thần nghi quỷ, mà là cô đã trải qua rất nhiều chuyện, thế mới cẩn thận xem xét bả vai người kia. Hứa Tình Thâm tựa vào lưng ghế, nếu cô nói mình dựa vào cảm giác bàn tay đã kết luận người kia không phải Tưởng Viễn Chu, có khi nào người ta sẽ nói cô bị điên? Hoặc giả, có người cảm thấy cô thần thánh hóa.

Nhưng cuối cùng Hứa Tình Thâm tin vào cảm giác của bản thân, vùng bả vai của Viễn Chu rắn chắc, có lực, mỗi một thớ thịt đều vừa đủ. Nhưng người này, bả vai mềm mại hơn Viễn Chu, lại thêm ánh mắt né tránh của anh ta, không có sự ôn tồn. Tuy vậy, Hứa tình Thâm vẫn không thể nào vui vẻ. Người này không phải Viễn Chu, vậy Viễn Chu đâu? Tại sao phải trả một người mạo danh trở lại thế thân anh?

Lúc cô ở trong phòng bệnh, không dám bứt dây động rừng nên mới thừa nhận lấy tóc của anh ra, để Tưởng Đông đình đập tay mình, làm đối phương thấy cô không được như ý. Người này hiển nhiên cùng bọn với đám bắt cóc, vậy… Viễn Chu của cô đâu?

Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tiếp, nhưng có một suy nghĩ có khả năng nhất luôn xuất hiện trong đầu. Nếu Tưởng Viễn Chu này trở lại, vậy Tưởng Viễn Chu còn cần sống không?

Hứa Tình Thâm ngơ ngác khởi động xe về nhà. Trở về nhà, ngôi nhà không có Tưởng Viễn Chu không chỉ vắng ngắt mà còn tĩnh mịch. Cô lên lầu hai, Nguyệt tẩu từ trong phòng ra ngoài, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài về rồi.”

“Ừm.”

“Hai đứa bé vừa tắm xong, đang chơi.”

Hứa Tình Thâm đáp lời, “Ừm.”

Cô lảo đảo đi về phía trước, cả người như mất hồn. Cô đẩy cửa phòng ra, trở tay khóa trái cửa. Cô nằm dài trên giường, vén chăn lên cuộn mình bên trong, tay cô dò sang bên cạnh, nhưng nơi đó nào còn nhiệt độ của Tưởng Viễn Chu. Hai tay cô ôm mặt, nước mắt không kìm được chảy xuống, loại cô độc và sợ hãi hành hạ cô muốn phát điên. Trước mặt người ngoài cô còn có thể cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hiện giờ chỉ có một mình, từng suy nghĩ đáng sợ liền đánh úp cô.

Trong lòng Hứa Tình Thâm rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, Tưởng Viễn Chu sợ là….

Không còn sống nữa!

Suy nghĩ này hiện qua hiện lại trong đầu cô, cảm giác đau đớn làm cô hít thở không thông, cô co người lại, cuộn mình thật chặt. Cả người cô run rẩy, rất nhiều viễ từ trước đến nay đồng loạt xông lên đầu, xua không nổi, ngày càng tàn khốc hành hạ cô gục ngã.

“Tưởng Viễn Chu.” Cô mở miệng gọi tên anh, không biết gọi đã bao lần, chỉ cảm thấy cái tên này đã khắc sâu vào tim tự bao giờ, lúc gọi ra vô cùng tự nhiên, nhưng cũng đau đớn khôn nguôi. “Tưởng Viễn Chu, anh trở lại đi, có được không? Trên đời có rất nhiều kỳ tích, anh cũng…”

“Viễn Chu, về đi, chỉ cần anh về, tất cả chuyện cũ đã qua, em bảo đảm…” Dường như những chuyện kia, trước sống còn thì ra nhỏ nhặt đến thế.

“Tưởng Viễn Chu, em nhớ anh.”

“Tưởng Viễn Chu, em rất lo cho anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.