Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 291: Chương 291: Chương 220-3: Tiếp




Hứa Tình Thâm run rẩy, ôm chặt mình, “Em cứ mãi chờ anh về, Viễn Chu, em không biết, không có anh em nên làm gì bây giờ.”

Hứa Tình Thâm đau đớn bật khóc thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào từ trong chăn truyền ra, “Coi như người kia là giả, coi như anh ta không thể cho ai biết mục đích, Tưởng Viễn Chu… Những chuyện đó đều không liên quan đến em, thật đấy, nếu bên cạnh em thiếu mất anh, vậy những chuyện đó có liên quan gì với em?”

Coi như thế giới xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất cũng không thể đổi lấy Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm nghĩ đến đây, trái tim như bị nứt toác, “Viễn Chu, anh trở về đi, chờ anh về rồi, gia đình chúng ta hòa thuận…”

Hôm sau.

Hiện tại lão Bạch không chịu nổi nữa, ở trên giường nghỉ ngơi, lúc tỉnh lại thì thấy Tưởng Viễn Chu đứng cách đó không xa. Sau đó cửa bị mở ra, người đàn ông bước vào nói chuyện với Tưởng Viễn Chu, “Ra ngoài.”

Trong lòng Hứa Ngôn hồi hộp, từ trên giường ngồi dậy, mấy ngày nay cô ta có cảm giác như bản thân đang đứng trên vách núi nguy hiểm nhất, chỉ cần gió thổi nhẹ một cái là đẩy cô ta rơi xuống.

Tưởng Viễn Chu đi theo người đàn ông ra ngoài, tới một căn phòng khác. Người đàn ông đưa di động cho anh, Tưởng Viễn Chu nhận lấy, người đàn ông không hề chớp mắt theo dõi vẻ mặt anh, “Nói theo những gì tôi bảo, nếu không…”

“Được thôi.”

Người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, Tưởng Viễn Chu đọc một dãy số, người đàn ông mở miệng, “Điện thoại vừa kết nối, ngài không cần nói gì cả, chỉ cần nói cho anh ta biết, nhờ anh ta giúp liên lạc với người nhà của anh là được rồi.”

“Tao đã bảo anh ta chưa bao giờ hỏi qua chuyện đó, cũng không có cách liên lạc với bọn họ.”

“Tưởng tiên sinh, bây giờ không phải lúc nói điều kiện.”

Tưởng Viễn Chu nhếch miệng cười, anh nhàn nhã ngồi xuống, người đàn ông mở loa ngoài. Không lâu sau, điện thoại được kết nối, người đàn ông rút dao nhắm vào ngực Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu rũ mắt, “Alo, A Ninh.”

“Tưởng tiên sinh?”

“Ừm.”

Người đàn ông ấn nhẹ con dao găm, Tưởng Viễn Chu vuốt nhẹ đầu lông mày, “A Ninh, liên lạc với người nhà giúp tôi.”

“Ngài làm sao vậy?” Giọng nói của đối phương truyền đến rõ ràng.

Giọng Tưởng Viễn Chu vẫn kiên định, “Không có gì, cậu liên lạc với họ giúp tôi, tôi có chuyện quan trọng.”

“Tưởng tiên sinh, tôi chỉ quản lý giúp ngài vài chuyện tài chính, không hề biết cách liên lạc giữa các anh… Lại nói, giữa chúng ta không phải đã nói rồi sao? Tôi không tính là phụ tá của ngài, ngài tìm tôi chỉ có thể là dùng tiền, những chuyện khác… tôi không giúp nổi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt đối phương rõ ràng buông lỏng, Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ ngó tay lên đầu gối, “Vậy quên đi, A Ninh, tôi cần dùng tiền.”

“Được, dùng bao nhiêu?” Quả nhiên một câu nói dư thừa cũng không có.

“Năm trăm nghìn.”

“Không thành vấn đề, tôi lập tức giải quyết giúp ngài.”

Giọng Tưởng Viễn Chu bình thường, không khác thường chút nào, “Không cần gọi cho tôi, tôi sẽ nhắn tin thông báo cho anh chuyển tiền cho tôi như nào.”

“Được.”

Người đàn ông tỏ ý Tưởng Viễn Chu mau cúp điện thoại, anh giơ tay lên, “A Ninh, chuyện tiền bạc anh chuẩn bị xong sớm một chút, còn nữa, mấy tháng tiếp theo tôi đều cần dùng đến tiền.”

“Được thôi, những gì hôm nay Tưởng tiên sinh nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp thay ngài.”

“Được.” Tưởng Viễn Chu nói xong liền cắt đứt cuộc nói chuyện.

Toàn bộ quá trình, người đàn ông đều nghe ở bên cạnh, cả cuộc điện thoại đều không có gì bất thườg. Tưởng Viễn Chu đưa điện thoại cho người đàn ông, “Về phần chuyển tiền như nào cho chúng mày, chúng mày có thể nhắn tin cho anh ta.”

“Vậy ngài không sợ, sau khi lấy được tiền tôi sẽ giết ngài ư?”

“Không sợ.” Tưởng Viễn Chu đứng lên, “Năm trăm nghìn, một con số ít ỏi chỉ như vậy liền tới tay, mày cũng thấy thái độ của anh ta rồi đấy, yêu cầu duy nhất của anh ta là nghe thấy giọng của tao, sau khi xác định là tao liền chuyển tiền, cho nên tao muốn sống, chúng mày cần tiền, khoản giao dịch này không ai thua thiệt.”

Người đàn ông năm chặt điện thoại, nói với người đứng cách đó không xa. “Đưa Tưởng tiên sinh về phòng.”

“Vâng.”

Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, người đàn ông liền đứng lên, tháo khăn trùm đầu xuống. “Các anh em, cuộc sống sau này mới gọi là ăn sung mặc sướng, không biết tên Tưởng tiên sinh này có bao nhiêu tiền.” Chuyện này chẳng hề gì, đợi đến lúc bên kia không thể chi tiền nữa, anh ta liền một đâo giải quyết Tưởng Viễn Chu.

Thân ôm kho báu sẽ luôn gặp phải kẻ ác. Khi Tưởng Viễn Chu vẫn chưa vào đời đã hiểu hàm nghĩa của những lời này. Cho nên anh đã chuẩn bị trước, lưu lại cho mình một tay, chuyện luôn thiên biến vạn hóa, cho nên kế sách anh ứng đối, trước giờ không chỉ có một.

A Ninh để điện thoại xuống, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Anh ta biết, Tưởng Viễn Chu đã xảy ra chuyện. Tiu trong điện thoại, Tưởng Viễn Chu một câu cũng không nói rõ, giọng nói cũng bình thường, nhưng A Ninh chính là một con cờ mà Tưởng Viễn Chu đã chuẩn bị để phòng ngừa chuyện chẳng may.

Trước đây anh từng giao hẹn với A Ninh, Tưởng Viễn Chu anh dùng tiền không cần thông qua tư nhân. Một khi có ngày anh gọi điện thoại cho anh ta bảo cần tiền, chính là lúc đã xảy ra chuyện. Huống chi, vừa rồi Tưởng Viễn Chu còn nói mấy tháng tới đều cần, vậy chứng tỏ anh gặp chuyện vô cùng phiền phức.

A Ninh đứng dậy, đi tới trước tủ sắt trong góc tường, mở tủ ra, từ bên trong lấy ra mọt tập văn kiện. Trong điện thoại của A Ninh không có cách liên lạc với người nhà của Tưởng Viễn Chu, điều này cũng là để phòng ngừa rủi ro. Kể từ sau chuyện Phó Kinh Sanh, những gì Tưởng Viễn Chu có để chuẩn bị đều chuẩn bị hết.

Từ trong tập tài liệu, anh ta rút ra một tờ giấy, phía trên là tất cả cách liên lạc với Hứa Tình Thâm. Đây là tài liệu Tưởng Viễn Chu đưa anh ta trước đây không lâu, nói anh ta biết một khi Tưởng Viễn Chu gặp chuyện không may thì phải liên lạc với Hứa Tình Thâm. Trên đời này, người anh tin tưởng nhất chỉ có cô.

Tất nhiên, nếu Hứa Tình Thâm cũng xảy ra chuyện, không thể nào liên lạc, Tưởng Viễn Chu vẫn còn hạ sách.

Hoàng Long Đỉnh.

Điện thoại bị Hứa Tình Thâm vứt trên mặt đất rung chuông liên tục, cô nghe thấy nhưng không bò dậy nổi. Cả người nặng nề như bị một tảng đá lớn đè. Cô mơ mơ màng màng, cô chỉ biết bản thân vừa nhận được một tin tức, nói là Tưởng Viễn Chu bị hại, chết vô cùng thê thảm.

Cô khóc liên tục, khóc đến khàn cả giọng. Cô mở mắt nhìn trần nhà, điện thoại của cô vẫn đang rung chuông, cô gắng sức bò dậy, ngắm nhìn bốn phía, đây là phòng ngủ chính, vậy vừa rồi… Là mơ ư?

Cô nằm mơ, thật may quá, đó chỉ là một giấc mộng. Cô cúi người, bàn tay quơ trên sàn nhà, lúc này mới cầm điện thoại lên. Cô nhìn màn hình nhấp nháy số lạ, là số lạ. Chẳng lẽ bọn bắt cóc gọi tới? Đôi chân cô đặt xuống đất, không do dự nhận điện. “Alo?”

“Xin chào, có phải Tưởng thiếu phu nhân đó không?”

“Chúng mày làm gì chồng tao rồi? Rốt cuộc chúng mày còn muốn gì nữa? Mày cứ việc nói, muốn bao nhiêu tiền cũng được, xin các người trả anh ấy lại đi.” Hứa Tình Thâm gào lạc cả giọng, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ bừng, “Chúng mày muốn mạng của anh ấy để làm gì?”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài hiểu lầm rồi, tôi không phải bọn bắt cóc.”

Hứa Tình Thâm không nghe lọt tai, nước mắt lã chã, “Tao mặc kệ, chúng mày trả Tưởng Viễn Chu lại đây.”

“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh không sao, ngài yên tâm.”

Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Anh ấy không sao, vậy anh ấy ở đâu? Trả anh ấy…”

“Tưởng tiên sinh vừa liên lạc với tôi, từ giọng của ngài ấy có vẻ rất khỏe mạnh.”

Trái tim Hứa Tình Thâm run lên, hai mắt sưng đỏ, “Anh nói cái gì?”

“Ngài yên tâm, Tưởng tiên sinh đã gọi điện cho tôi.”

“Anh, anh không lừa tôi đấy chứ?”

“Tôi không lừa ngài.”

Hứa Tình Thâm bối rối, “Tin tức quan trọng như vậy, anh cứ thế nói cho tôi biết? Anh, sao anh xác định được tôi là Tưởng thiếu phu nhân?”

“Thính giác của tôi khác với người thường, tôi đã từng nghe qua giọng của ngài, hiện giờ cho dù ngài khóc khàn giọng tôi cũng biết rõ là ngài.”

Hứa Tình Thâm nhất thời không biết nên nói gì, chỉ hỏi đi hỏi lại, “Anh ấy không sao, anh ấy thật sự vẫn khỏe mạnh chứ?”

Giọng người đàn ông chắc chắn kiên định, “Vâng, hơn nữa Tưởng tiên sinh sẽ lập tức quay trở lại đoàn tụ với ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.