Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 292: Chương 292: Chương 221 : Lễ vật gặp mặt (gặp lại)




Cái này đối với Hứa Tình Thâm mà nói chính là tin tức tốt nhất rồi.

Cô vừa vui vừa khóc, “Vậy sao? Anh ấy ở đâu? Hiện tại anh ấy ở đâu?”

“Chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy, cô yên tâm, tôi đã chuyển cho đối phương một khoản tiền, cũng đã hẹn thời gian liên lạc với Tưởng tiên sinh, cho nên tạm thời cậu ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng.”

“Hiện tại tôi có thể làm gì?”

“Cố gắng giữ tỉnh táo.”

Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, “Anh có thể nói cho tôi biết anh sẽ cứu anh ấy bằng cách nào không?”

“Việc này Tưởng tiên sinh đã có sắp xếp từ trước, việc đầu tiên tôi làm là nói chuyện cậu ấy gặp chuyện không may cho người khác, chuyện cứu cậu ấy anh ta rất thông thạo, anh ta sẽ phụ trách chuyện này.”

Hứa Tình Thâm cắn tay mình, “Được.”

“Tưởng thiếu phu nhân, bảo trọng.”

Đầu dây bên kia cắt máy, hai chân Hứa Tình Thâm nhũn ra, ngồi sững trên giường, trong đầu đầy ắp khả năng. Cú điện thoại này cô nên tin sao? Dù sao tất cả đầu là a Ninh nói, nhưng cô không có cách nào để xác định anh ta nói thật hay giả.

Cứ như thế Hứa Tình Thâm ít nhất còn có một chút lòng tin với lời của a Ninh.

Bởi vì cô tin Tưởng tiên sinh của cô cho tới giờ không để cho người ta xâu xé, cô tin anh ấy sẽ có sách lược vẹn toàn.

Bệnh viện Tinh cảng.

Hứa Tình Thâm cầm cốc giữ nhiệt đi tới bệnh viện, bảo tiêu ngoài cửa nhìn thấy cô chào Tưởng thiếu phu nhân. Hứa Tình Thâm nhìn thấy cửa đóng lại, “Tôi muốn vào gặp anh ấy một chút.”

“Lão gia đang ở bên trong.”

Tưởng Đông Đình và quản gia đều ở đây, người đàn ông nằm trên giường bệnh mấp máy môi, vừa uống một ít nước.

“Viễn Chu, hôm nay có khỏe hay không?”

Người đàn ông lắc đầu, giơ tay lên, hiện tại bọn họ giao tiếp với nhau chỉ có thể thông qua di động, anh ta cật lực gõ gõ mấy chữ trên màn hình. “Hứa Tình Thâm đâu?”

“Con còn nhớ cô ta làm gì? Cô ta đã bị ba đuổi đi từ lâu.”

Người đàn ông lắc đầu, ngón tay chấm chấm trên màn hình, “Cô ta muốn hại con.”

“Cô ta muốn con chết ở bên ngoài…”

“Ba đã biết mà.” Tưởng Đông Đình cắn chặt răng, “Người đàn bà này lòng dạ rắn rết, không phải người tốt đẹp gì.”

“Phải cẩn thận với cô ta.”

Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình, trong lòng đã nghĩ như vậy từ lâu, “Viễn Chu, nói không chừng lần này con bị bắt cóc là có liên quan với cô ta, tiền chuộc gửi đi là muốn đánh lạc hướng mọi người, cô ta không chịu trả một ngàn vạn cuối là muốn hại con.”

“Cô ta muốn hại con?”

Hứa Tình Thâm ở bên ngoài gõ cửa, quản gia đi qua xem, sau đó trở lại bên người Tưởng Đông Đình, “Lão gia, là Hứa tiểu thư.”

Tưởng Đông Đình nhìn gương mặt người đàn ông, “Người phụ nữ này biết con không chết, cô ta liền vội vã, yên tâm đi, chờ con tốt hơn một chút ba mang con về nhà.” Người đàn ông phát ra mất tiếng, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình, Tưởng Đông Đình đưa điện thoại di động tới trước mặt anh ta.

“Tưởng tiên sinh, cậu muốn nói gì?” Quản gia giơ tay anh ta lên.

Người đàn ông gõ gõ màn hình, “Cô ta không muốn tôi trở về, chúng tôi còn có đứa trẻ, cô ta muốn tất cả của nhà họ Tưởng.

“Cô ta nói với bọn bắt cóc không có tiền chuộc, muốn chết có thể tìm con đòi…”

Tưởng Đông Đình nhìn chữ trên màn hình càng ngày càng nhiều, từng chữ từng chữ rơi vào trong mắt nhìn thấy ghê người. Vốn ông ta không nghĩ Hứa Tình Thâm không thể chịu đựng nhưng cuối cùng không đến mức đó. Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm con trai, “Viễn Chu, nhà họ Tưởng chúng ta tạo ra nghiệt gì đây?”

“Con rất xin lỗi…” Ngón tay người đàn ông dừng lại sau đó gõ ra hai chữ “Dì nhỏ.”

“Thôi, chuyện đã qua rồi.” Trong mắt Tưởng Đông Đình đây là con trai ông ta, hay nói cách khác đối với một số việc ông ta không cần biết rõ.

“Ba, đừng để cho cô ta thực hiện được.”

“Yên tâm.” Tưởng Đông Đình nói xong những lời này đặt tay người đàn ông vào trong chăn, “Con nghỉ ngơi cho tốt, nhà họ Tưởng còn cần con chống đỡ, con khỏe lại cái gì cũng đã qua rồi.”

Hứa Tình Thâm gõ cửa ở bên ngoài, Tưởng Đông Đình thu lại cảm xúc mới đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh được mở ra, Hứa Tình Thâm đứng bên ngoài nặng nề gọi một tiếng, “Ba.”

Tưởng Đông Đình thế mà không phát giận với cô, sau khi đóng cửa mới đi ra ngoài, “Cô tới làm gì?”

“Con tới thăm Viễn Chu.”

Tưởng Đông Đình nhìn Hứa Tình Thâm, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, mấy ngày lo lắng cho Tưởng Viễn Chu cô luôn lấy nước mắt rửa mặt, mắt đều sưng lên, Tưởng Đông Đình nhìn thấy bình giữ nhiệt trên tay Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm đưa cái bình cho Tưởng Đông Đình, “Đây là con chuẩn bị làm, anh ấy thích cháo trắng.”

Tưởng Đông Đình cười lạnh, nhưng vẫn mở miệng nói, “Cô về đi, hiện tại Viễn Chu khôi phục rất tốt.”

“Ba, để cho con nhìn anh ấy một lần đi.”

Hứa Tình Thâm biết rõ người bên trong là giả nhưng không thể không chạy tới bệnh viện diễn trò, chỉ có mọi người thấy người đàn ông trong bệnh viện là Tưởng Viễn Chu nhưng Tưởng tiên sinh của cô không cần lo lắng đến tính mạng, cô chỉ sợ chó cùng rứt giậu, đến lúc đó… chỗ a Ninh còn chưa hành động, bọn họ có thể nổi lên ý định giết chết Tưởng Viễn Chu.

“Viễn Chu không muốn gặp cô, Hứa Tình Thâm, cô cứ dây dưa không ngừng đừng trách tôi không khách khí.”

Hứa Tình Thâm nhịn, chuyện của a Ninh nhất định cô không thể nói cho Tưởng Đông Đình, dù có nói cho ông ta nghe ông ta cũng sẽ không tin. Nhưng Hứa Tình Thâm không muốn Tưởng Đông Đình cứ như vậy mãi, “Ba, hiện tại Viễn Chu đã bị thương thành như vậy, người để cho anh ấy dưỡng thương cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho anh ấy quản lý chuyện bệnh viện, hoặc làm việc. Nhiệm vụ hàng đầu của anh ấy là dưỡng thương…”

Cô sợ những người đó rắp tâm bất lương, đặt chủ ý đến nhà họ Tưởng.

Hiện tại Tưởng Viễn Chu không có ở đây, Tưởng Đông Đình lại không tin cô, nhỡ may ông ta nghe lời hắn ta nói lại xảy ra chuyện gì bây giờ?

Tưởng Đông Đình cười lạnh, đến cùng thì Hứa Tình Thâm vẫn rất lo lắng đến lợi ích nhà họ Tưởng, “Cô đi đi.”

Hứa Tình Thâm thấy ông ta nhấc chân rời đi, cô không đuổi theo, chỉ là hiện tại cô không biết nên đi đâu, hôm qua lấy tóc nhưng đối với cô mà nói hiện tại giám định DNA là dư thừa.

Một nơi khác.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếc vào trong phòng, có người đẩy cửa đi vào, cầm hai chai rượu trong tay, còn mấy túi đồ ăn.

Người đàn ông đặt đồ lên bàn, Tưởng Viễn Chu nhìn, biết rằng bọn họ đã nhận được tiền, khóe miệng anh nhếch lên, “Tôi muốn thay một bộ quần áo sạch sẽ.”

“Cái gì?” Người đàn ông gầm lên, “Lặp lại lần nữa?”

“Tôi muốn tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo.”

Tưởng Viễn Chu nhìn trên bàn, giống như không có một chút hứng thú, “Các anh cũng không thể để tôi như vậy mãi chứ, tôi không có yêu cầu gì khác chỉ hy vọng để mình thoải mái một chút.”

“Đại gia anh lắm chuyện.”

“Cầm nhiều tiền như vậy chẳng lẽ một bộ quần áo cũng không cho sao?”

Người đàn ông chỉ vào anh, “Anh chờ đó.”

Buổi chiều, cửa lại bị mở ra, người đànông xách một cái túi lớn đưa cho Tưởng Viễn Chu, anh đưa tay nhận lấy nhìn, cũng không ghét bỏ.

“Tưởng tiên sinh, anh cho rằng anh đang đi du lịch sao?”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi vào phòng tắm, cánh cửa cực kì đơn giản, tiếng nước ào ào từ bên trong truyền tới.

Hứa Ngôn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chân mình, lão Bạch nhìn cô ta, “Lo lắng cho người trong nhà sao?”

Hứa Ngôn gật đầu, “Tôi đang nghĩ, nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ quý trọng mỗi ngày sau này.”

“Con người là thế, đến khi mất đi mới có thể nhìn thẳng vào cuộc sống xinh đẹp.” Hứa Ngôn vểnh tai nghe, tiếng nước chảy truyền vào lỗ tai, “Tình cảm của Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân rất tốt phải không?”

“Đúng thế.”

“Vậy nhất định Tưởng thiếu phu nhân sẽ rất lo lắng.”

Lão Bạch ngồi xuống mép giường, “Tưởng thiếu phu nhân không giống với các cô gái bình thường.”

“Là sao? Khác nhau rất nhiều sao?”

“Người đánh bại được Tưởng tiên sinh nhất định không phải tầm thường.”

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Hứa Ngôn không nói gì nữa, không bao lâu sau Tưởng Viễn Chu từ bên trong ra ngoài. Tóc anh ẩm ướt, nước từ trên mái tóc đen bóng chảy xuống.

Tưởng Viễn Chu đến trước chiếc bàn, đồ trên bàn chưa dọn xong, Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn, sắc mặt thay đổi, “Trên đầu anh còn có vết thương đấy.”

“Không sao.”

Hứa Ngôn đứng dậy, giơ tay phải chạm lên vết thương của anh, “Tôi giúp anh xử lý….”

Tưởng Viễn Chu theo bản năng đẩy cô ta, “Đừng đụng vào tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.