Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 293: Chương 293: chương 221 -2: Tiếp




“Tôi…”

Hứa Ngôn có chút lúng túng, “Tôi chỉ muốn băng bó giúp anh, hơn nữa vết thương của anh không thể chạm vào nước, lúc này nên cẩn thận.”

“Không có gì.” Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, “Vợ tôi cũng là bác sĩ, cô ấy sẽ giúp tôi xử lý tốt.”

Hứa Ngôn và lão Bạch nhìn nhau, Tưởng Viễn Chu nói như vậy cũng xem như cho mình một hy vọng, dù sao không ai biết bọn họ có ra được bên ngoài hay không, càng không có chuyện Hứa Tình Thâm xử lý vết thương giúp anh.

Hứa Ngôn đứng tại chỗ không biết đặt tay vào chỗ nào.

Cô ta muốn dời đề tài, “Rốt cuộc đây là chỗ nào, sẽ có người tới cứu chúng ta sao?”

Con mắt sắc bén của Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô ta, “Nói linh tinh gì đó, còn có thể sống là chuyện tốt nhất, không nên đoán lung tung.”

“Nhưng như vậy cũng không phải cách, Tưởng tiên sinh ngài lợi hại như vậy chẳng lẽ không có biện pháp gì hay sao?”

“Ở trong mắt cô, tôi như thế nào? Là thần vạn năng sao?”

Hứa Ngôn cảm giác được lời của Tưởng Viễn Chu không vui, “Không phải vậy…”

“Nếu không thì im miệng cho tôi.”

Hứa Ngôn nghe xong sắc mặt trắng bệch, Tưởng Viễn Chu dùng hai ngón tay vuốt mũi, trên đời này sợ không tìm ra được người thứ hai có tâm tư hiểu thấu lòng người như Hứa Tình Thâm, những người đó nhốt bọn họ trong phòng, nhất định trong này có thiết bị theo dõi.

Anh có thể bảo bọn cướp không trói bọn họ lại bởi vì có khoản chuyển vào, lúc này bọn họ còn đang đắm chìm trong vui vẻ, nhỡ may câu nói nào đó của Hứa Ngôn kéo bọn chúng tới đây thì sao?

Họa sát thân cũng như vậy mà xảy ra, nếu Hứa Tình Thâm ở chỗ này anh chỉ cần một ánh mắt cô nhất định sẽ hiểu.

Lão Bạch thấy anh nhắm mắt cũng không nhịn được hỏi, “Tưởng tiên sinh, tôi cầm khăn lau cho ngài nhé.”

“lão Bạch, tôi chỉ cho phép mỗi Tình Thâm thôi.”

“Tôi biết.”

Mấy ngày nay mỗi phút mỗi giây Tưởng Viễn Chu đều nhẩm tính được, “Không biết bây giờ cô như thế nào, có thể sẽ khóc mỗi ngày, tính tình đó của cô không ai có thể khuyên được.”

Tưởng Viễn Chu nói đến đây chợt mở mắt ra, trong mắt thoáng chút lo âu, “Vậy mà tôi không ở bên cạnh cô ấy, còn ai có thể khuyên cô ấy đừng khóc đây?” Lão Bạch nghe xong cũng cảm thấy khó chịu theo.

Hứa Ngôn đứng đó, cô ta cảm giác mình như người dư thừa, Tưởng Viễn Chu nói như vậy rõ ràng giữa Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm không ai có thể chen vào, “Tưởng tiên sinh, ngài phải tin tưởng Tưởng thiếu phu nhân.”

“Tôi tin không được, chuyện khác tôi còn có thể tin nhưng tôi đột nhiên mất tích như vây nhất định cô ấy đang khóc nhiều lắm đây?”

Lão Bạch nói chuyện cùng anh, muốn nói để cho không khí tốt hơn một chút.

Mặt trời từ từ lặn xuống, một ngày lại sắp qua đi.

Không biết là lúc nào, ở bên ngoài mơ hồ có tiếng vang lên, lão Bạch và Hứa Ngôn không cảm thấy gì, nhưng Tưởng Viễn Chu lại đứng lên, “Tưởng tiên sinh?”

Âm thanh càng ngày càng gần, cho đến khi âm thanh vang lên ngoài hành lang, một đợt súng vang lên rách màng nhĩ, mơ hồ còn có tiếng nói. Lão Bạch nhanh chóng đứng dậy, anh ta đi ra cửa, chuẩn bị xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, “Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu thấy anh ta đứng dậy liền kêu anh ta, “Không nên đến gần cửa, rất nguy hiểm.”

“Tưởng tiên sinh, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Viễn Chu bình tĩnh, “Đợi lát nữa thì sẽ biết.”

Động tĩnh càng ngày càng lớn, Hứa Ngôn sợ hãi che lỗ tai, một lúc sau ngoài cửa truyền đến tiếng vang.

Sau đó tiếng súng vang lên, khóa cửa bị bắn hư, người bên ngoài nhấc chân đạp một cước, cửa bị đá văng ra.

Mấy người cao lớn đi vào, lão Bạch theo bản năng che chắn trước người Tưởng Viễn Chu.

Tưởng Viễn Chu vỗ vai anh ta, “Đừng khẩn trương, là người của mình.”

“Tưởng tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi tới trễ.”

Người đàn ông nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Không tính là muộn, từ lúc tôi thông báo cho a Trữ đến nay, thời gian này tôi có thể chấp nhận được.”

Hứa Ngôn thả hai tay xuống, lão Bạch cũng có chút khó tin, Tưởng Viễn Chu tới bên cạnh, nở nụ cười, “Về nhà, lão Bạch.”

“Về nhà?”

“Ừ.”

Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, bên ngoài, đám người kia đã bị bắt, hai chân quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu. Tưởng Viễn Chu dừng bước, lão Bạch tức giận không kìm được tiến lên nắm tóc một người, sau đó đạp mạnh hắn một cái, “Tôi cho anh thanh sắt này, cho anh ra tay đánh người này, cho anh bắt có này, ngay cả Tưởng tiên sinh cũng dám động, có phải chán sống hay không?’

Tưởng Viễn Chu thấy anh ta giống như người điên, anh tiến lên kéo tay lão Bạch, “Có mệt không?”

Lão Bạch tức giận không có chỗ phát tiết, “Chẳng lẽ cứ để yên như vậy?”

Tưởng Viễn Chu thấy ở góc tường có một cây côn, anh đi tới, cầm lên đưa cho lão Bạch, “Cho anh.”

Lão Bạch cầm lấy, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài có muốn ra tay hay không?”

Người đàn ông quay đầu, “Tôi không cần tự mình ra tay, tôi tự có cách khiến cho bọn họ sống không bằng chết.”

Lão Bạch tin lời anh nhưng anh ta còn chưa hả giận, côn cầm trong tay vung lên đánh trúng đầu đối phương.

Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn, thấy một đám người bị bắt lại cùng một chỗ, “Lão Bạch, không cần đánh chỗ đó, nhỡ may đánh chết thì làm thế nào?”

“Vậy đánh chỗ nào?”

Tưởng Viễn Chu nhún vai, “Chỗ nào đau thì đánh chỗ đó.”

Lão Bạch gật đầu, hai tay cầm côn sắt, giơ lên cao đánh vào phía dưới đối phương.

“A..a..a…”

Tiếng gào như giết heo rơi vào lỗ tai, Tưởng Viễn Chu dời tầm mắt, nhanh chóng bước ra ngoài.

Hoàng Long Đỉnh.

Buổi sáng Hứa Tình Thâm rời đi, đã thức khuya, mấy ngày nay chưa nghỉ ngơi tốt, chuyện tối qua ngủ một giấc thật đã.

Cô rửa mắt thay xong quần áo ngồi vào mép giường, ngẩn người mãi, vào buổi trưa bảo mẫu đi vào gọi cô ăn cơm, cô ăn không nổi, “Các cô ăn đi.”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài như vậy không phải là cách, chịu khó một chút đi.”

“Không cần.”

Bảo mẫu không còn cách nào khác chỉ có thể xuống lầu.

Sau 12h, một chiếc xe chở hàng chạy tới Hoàng Long Đỉnh, bảo mẫu nhanh chóng bước xuống lầu, “Tưởng thiếu phu nhân.”

Hứa Tình Thâm cố gắng ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”

“Nói là em trai ngài đưa quà tới, đang ở dưới lầu, hai chàng trai giao hàng muốn mang chiếc hòm lên lầu,”

“Qùa gì?” Hứa Tình Thâm không hiểu gì, hỏi.

“Tôi cũng không biết, chỉ thấy một cái hòm lớn.’

Hứa Tình Thâm cả kinh, nhất định là có chuyện không tốt, hòm? Chẳng lẽ là…

Cô đứng dậy, đi theo bảo mẫu ra ngoài, đi tới cầu thang đã thấy hai người mang chiếc hòm lên, Hứa Tình Thâm vội vàng ngăn lạ, “Các cậu là ai? Không cho các anh đưa đồ lên, các anh mau đặt xuống.”

“Tưởng thiếu phu nhân, đây là do em trai ngài phân phó, nói là nhất định phải mang vào phòng ngài.”

“Các anh không thể như vậy…”

Hai người kia căn bản không nghe lời, cố gắng mang cái hòm đi lên, bọn họ giống như đã tới đây, biết phòng ngủ chính của Hứa Tình Thâm ở đâu, hai người tự mang cái hòm đi vào.

Hứa Tình Thâm nhanh chóng đi theo phía sau, “Rốt cuộc các anh là ai?”

“Chúng tôi chỉ mang đồ đến cho ngài mà thôi, ngài đừng nghi ngờ.”

Bảo mẫu tò mò đi theo sau, chỉ chỉ chiếc hòm lớn, “Lớn như vậy, bên trong là cái gì?”

“Tưởng thiếu phu nhân, người đưa nó nói ngài nhìn một người.”

Hứa Tình Thâm thấy hai người đi ra ngoài, cô nhìn bảo mẫu, “Cô cũng ra ngoài đi.”

“Cái này…” Bảo mẫu có chút không yên lòng, “Có thể xảy ra chuyện gì không?”

“Không sao, đi ra ngoài đi.” Hứa Tình Thâm nói xong, tự mình đến trước giường, cô kéo trong tủ cầm ra một cây dao.

Bảo mẫu vừa ra khỏi phòng ngủ vừa quay đầu nhìn cô, Hứa Tình Thâm đi về phía trước chiếc hòm.

Cô nắm chặt cây dao trong tay, trái tim như vọt ra khỏi họng.

Nhiều cảnh tượng kinh khủng hiện lên, đôi mắt Hứa Tình Thâm đỏ ngầu, cô không dám tưởng tượng bên trong có phải là xác của Tưởng Viễn Chu hay không, cái này… cô nên làm sao bây giờ?

Hứa Tình Thâm mở miệng thở hổn hển, chiếc rương nằm trong phòng chưa mở ra, xuyên qua lỗ hổng có thể thấy được bên trong màu đen.

Cô cúi người đưa tay sờ vào.

Nhưng tay vừa mới rút ra liền bị nắm trở lại.

“Tưởng Viễn Chu, ngàn vạn lần đừng là anh, nhất định không thể là anh.” Hứa Tình Thâm lẩm bẩm trong miệng, giọng nói run rẩy.

Những người đó làm ra chuyện gì đây? Lấy phương thức tàn nhẫn như vậy để đưa Tưởng Viễn Chu về, không phải là không thể đúng không?

Hứa Tình Thâm đến gần một bước, đè nén sự sợ hãi trong lòng, cô từ từ đưa tay ra.

Cái hòm động đậy, sau đó cái hòm mở ra, một dáng người cao lớn đứng lên, Hứa Tình Thâm không thấy đối phương là ai, nhưng ba hồn bảy vía của cô bị dọa cho bay mất, cô hét lên một tiếng lùi về sau mấy bước.

Bắp chân đụng vào mép giường, Hứa Tình Thâm kinh ngạc ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.