Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 294: Chương 294: Chương 222: Anh đã về, muốn yêu em thật nhiều




Húa Tình Thâm cầm con dao trong tay, quyết tâm muốn đứng dậy đâm đôi phương.

Hai tay cô giơ giờ, lại nhìn người đàn ông đứng dưới mặt đất. gương mặt Hứa Tình Thâm lúc trắng lúc xanh, đủ loại cảm xúc thay đổi trên mặt.

Người đàn ông thấy bộ dạng này của cô cùng với vẻ giống như mất hồn đó, anh nhanh chóng bước khỏi chiếc hộp, “Có phải dọa em rồi không?”

“A…” Hứa Tình Thâm hét lên, tiếng hét vang lên đâm đau tai người khcas, xuyên qua vách tường, bảo mẫu vốn đã lo lắng, vẫn đứng ngoài cửa không rời đi. Nghe được tiếng hét, cô ta xông vào, “Tưởng thiếu phu nhân!”

Mới xông vào phòng ngủ được mấy bước liền thấy một bóng dáng cao lớn trước giường, Hứa Tính Thâm quẳng con dao, hai tay ôm đầu.

Đây là tình huống gì vậy?

Bảo mẫu nhìn ngời đàn ông, vội vàng chào hỏi, “Tưởng tiên sinh.”

Ba chữ kia truyền vào lỗ tai Hứa Tình Thâm, tiếng hét của cô im bặt, cô bình tĩnh nhìn lên, rõ ràng là Tưởng Viễn Chu, gương mặt này, dáng người này, đôi mắt này.

Anh không bị một chút tổn hại, chỉ có một chút vết thương trên mặt, đôi mắt Hứa Tình Thâm mơ hồ, cô phủi đất đứng dậy Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dạng này của cô liền biết cô muốn ôm anh.

Anh vươn tay ra, “Tình Thâm.”

Hứa Tình Thâm chạy nhanh tới trước người anh, cả người nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông thuận thế ôm lấy hai bên eo cô, hai chân cô vòng qua hông người đàn ông.

Động tác này rõ là…

Bảo mẫu vừa nhìn, mặt đỏ lên, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, tôi ra ngoài trước.”

“Đợi một chút.” Tưởng Viễn Chu gọi cô ta lại, “Không được nói cho bất cứ ai tôi đã trở về.”

“Được.”

Bảo mẫu nhanh chóng đi ra ngoài, ra ngoài rồi còn đóng cửa giúp bọn họ.

Thân thể Hứa Tình Thâm nhanh chóng trượt xuống, cô chôn đầu vào cổ anh, không muốn xuống, hai chân lại cọ cọ muốn leo lên.

Người đàn ông bật cười, đưa tay nâng mông cô lên, Hứa Tình Thâm mặc chiếc áo khoác qua mông, Tưởng Viễn Chu thấy vậy liền kéo nó lên trên eo, hai đùi càng tự nhiên hơn rồi.

Hai tay anh ôm chặt cô, để cho cả người cô leo lên người mình.

“Làm sao thế? Có muốn anh không?”

Hứa Tình Thâm không nói nên lời, cánh tay cố sức ôm lấy, càng ngày càng kẹp chặt thắt lưng anh.

“Không phải anh đã trở lại sao?”

Cô nâng tay trái lên, sờ tới sờ lui trên mặt anh, đụng tới khóe môi, sau đó che lại miệng anh.

Tưởng Viễn Chu bật cười nhưng trong lòng càng cảm thấy đau lòng hơn.

Anh cứ thế ôm cô về phía trước, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn chiếc hộp, nghĩ đến đủ loại khả năng, mũi cô chua xót, “Anh đã trở lại thật sao?”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, “Không phải anh thì có thể là ai?”

Hứa Tình Thâm đứng thẳng người, từ trên cao nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, hai tay ôm chặt hai bên má anh, “Anh bị thương.”

“Vết thương đó không có việc gì, còn sống trở về là tốt rồi.”

“Làm em sợ muốn chết.”

“Anh biết.”

Hứa Tình Thâm cúi người hôn môi anh, hôn má anh, hai người kịch liệt hôn môi, giống như làm thế nào cũng không đủ, người đàn ông nhấc chân đến cạnh giường, anh thả cô lên đó.

Cô duỗi tay ôm lấy lưng anh, ngón tay cào cào mấy cái lên lưng anh, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bị cảm giác tê dại hành hạ phát điên, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô, ngón tay di chuyển, mười ngón tay đan vào nhau.

Hai người nắm chặt tay, bởi vì đối phương nắm chặt mà cảm thấy đau.

Hứa Tình Thâm dùng một bàn tay che mắt nhưng Tưởng Viễn Chu có thể cảm giác được thân thể của cô đang run, một tay anh đặt bên hôn cô, ánh mắt nhìn vào mặt cô, thấy cô vẫn luôn khóc.

“Sao vậy?”

“Tưởng Viễn Chu, anh nhéo em một cái.”

Người đàn ông đặt tay trước ngực cô, Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra, “Anh làm cái gì vậy?”

“Đừng mơ hồ nữa, đây không phải là mơ.”

“Em biết…”

“Biết rồi mà còn…”

“Không biết sao lại như vậy nữa.” Hứa Tình Thâm dời tay đi, lại nhìn người đàn ông trước mặt mình, “Em cảm thấy không chân thực, em không nghĩ anh sẽ trở về như vậy.”

“Bởi vì anh không muốn bị người ta phát hiện anh đã trở về.”

Hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ người đàn ông, “Anh biết không, ở trong Tinh cảng vẫn có một người bị người ta ném đến trước cổng nhà họ Tưởng, gương mặt bị phá hủy, cổ họng cũng không nói được, ngay cả hai tay cũng bị thương nặng.”

Tưởng Viễn Chu hôn cô, Hứa Tình Thâm lại đẩy anh ra, anh thuận thế lại hôn gò má cô, cổ….

Tưởng Viễn Chu vẫn cảm thấy không thích hợp, thật sự không nghĩ tới đối phương còn ra chủ ý như vậy.

“cho nên hiện tại người đó là anh sao?”

Hứa Tình Thâm nhìn gương mặt của anh, ngón tay xoa xoa mặt anh, “Vẫn là khuôn mặt này đẹp trai hơn.”

Tưởng Viễn Chu cắn một cái nơi xương quai xanh của cô, “Em thì sao? Em có tin không?”

“Không.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, cố định gương mặt cô, “Vì sao?”

“Bởi vì hắn ta bài xích em, không muốn gặp em, bảo em đi.”

Ngón tay người đàn ông xoa xoa mặt cô, Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt anh, “Em biết, dù thế nào anh cũng sẽ không làm như vậy với em, dù em không giao tiền chuộc, hại anh thành như vậy nhưng câu đầu tiên anh nhìn thấy em cũng sẽ không bảo em rời đi.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu nhẹ tênh, Hứa Tình Thâm cứ nhìn anh như vậy, không muốn nháy mắt một cái, “Viễn Chu, mấy năm qua của chúng ta cộng lại thời gian ở cùng nhau thật ra không nhiều, em không biết mình lấy tự tin ở đâu ra nhưng lúc đó em lại chắc chắn như vậy.”

Cổ họng Tưởng Viễn Chu nuốt nuốt, khóe miệng nhếch lên, “Sự kiên định của em rất đúng đắn, cũng làm cho anh cực kì vui mừng.”

“Nhưng em cho rằng bọn họ sẽ hại anh.” Hứa Tình Thâm nói đến đây không nhịn được mà nghẹn ngào, cô ôm chặt người đàn ông trước mặt, “Anh biết mấy ngày nay em trôi qua như thế nào không?”

“Anh biết.” Anh nghĩ một chút là biết được ngay.

Loại cảm giác mất đi này ngay cả chết cũng muốn, giây phút rung động này Hứa Tình Thâm không có cách nào để hình dung ra. Cô ôm chặt người đàn ông này hơn, cả người đều dính chặt người anh. “May mà anh không có việc gì, thật sự anh đã trở lại, em cảm thấy cho dù trời có sập xuống thì cũng không liên quan gì tới em, em không muốn bản thân phải kiên cường hơn nữa. Tưởng Viễn Chu,em muốn dựa vào anh, cái gì cũng do anh ngăn cản thay em…”

Nói xong Hứa TìnhThâm không nói thêm gì, vốn là chuyện vui, nên cao hứng mới đúng, nhưng cô không rõ cô khóc là bi thương hay là vui sướng.

Tưởng Viễn Chu ôm cô vào ngực, “Sau này anh đều để cho em dựa vào, cho em thoải mái dựa vào cả đời.”

Hắn kéo cô ra muốn hôn cô, Hứa Tình Thâm lại quay mặt đi, “Không muốn.”

Tưởng Viễn Chu lại hôn lên gò má cô, Hứa Tình Thâm lau nước mắt, “Hôn như vậy không khó chịu sao?”

“Không khó chịu, mấy ngày nay anh đều nghĩ tới một chuyện, sau khi trở về anh sẽ yêu em thật nhiều, hôn em…”

Trong lòng Hứa Tình Thâm cảm thấy chua xót, hai người đụng trán vào nhau, cô nhìn thấy khóe mắt người đàn ông có vết bầm tím.

Thì ra vừa thấy anh bị thương trong lòng cô lại không nỡ như thế này. Trước kia cảm thấy cả người Tưởng Viễn Chu luôn bao quanh vầng sáng, đầu ngón tay của cô mơn trớn vết bầm tím, trước khi chuyện này xảy ra thậm chí cô chưa từng nghĩ còn có người dám đánh Tưởng tiên sinh của cô.

Nhưng Tưởng Viễn Chu chỉ là con người mà đã là con người sẽ có lúc được tôn vinh địa vị tối cao cũng có lúc sẽ phải chịu người khác đấm đá.

Ngón tay cô vuốt ve, miệng vết thương hơi đau. Tưởng Viễn Chu híp mắt, Hứa Tình Thâm khàn khàn hỏi, “Có phải đau lắm hay không?”

“Không đau lắm.”

“Còn chỗ nào bị thương không?”

“Không.”

Hai tay Hứa Tình Thâm nâng mặt anh, ánh mắt không dời đi, nhìn nhìn từng chút một, đột nhiên đôi mắt mở to, “Đầu bị làm sao vậy?”

“Không việc gì.”

Anh không muốn nhìn thấy sẽ càng tổn thương hơn, cho nên mới lấy xuống băng gạc.

Hứa Tình Thâm nhìn vết thương của anh còn chưa khỏi hứn, “Là bọn chúng đánh sao?”

“Hả?”

“Dùng cái gì?”

“Súng.” Tưởng Viễn Chu nói cực kì thương cảm, trên thực tế lúc đó anh thay lão Bạch cản một phen, Hứa Tình Thâm nghe xong càng đau lòng hơn, “Đám trứng thối này”

“Ừ, đám trứng thối, bất quá hiện tại chúng đã rơi vào tay anh, anh sẽ làm cho bọn chúng càng thối hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.