Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 295: Chương 295: chương 222 -2: Tiếp




Hứa Tình Thâm đẩy anh, “Dậy, em xử lý cho anh.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu ngoan ngoãn ngồi dậy, Hứa TìnhThâm cầm hòm thuốc tới, trong rương có băng gạc và thuốc tiêu độc, còn có cả thuốc tiêu viêm. Hứa Tình Thâm đứng trước mặt người đàn ông, cẩn thận xử lý vết thương cho anh, Tưởng Viễn Chu nhắm mắt, đưa tay ôm eo cô, gương mặt dán sát trước người cô. Anh thích cảm giác như vậy, sở dĩ ngày hôm qua anh cự tuyệt Hứa Ngôn là vì đối với người phụ nữ khác anh không thể hành động như vậy.

Tưởng Viễn Chu cọ cọ má mình trước ngực cô, “Thật thoải mái.”

“Cái gì thoải mái?” Hứa Tình Thâm thành thạo xử lý vết thương, “Vết thương này không lớn không nhỏ, tự anh cẩn thận một chút.”

“Không sao, hiện tại về bên cạnh em, em sẽ nhắc nhở anh.”

“Anh định làm gì đám người đó? Lại còn có người có gan tổn thương anh như vậy, nhất định không thể dễ dàng tha thứ.”

“Yên tâm, bọn chúng dám động đến anh anh sẽ làm cho cả đời bọn chúng đều có bóng ma tâm lý, tự mình hành hạ chết mình mới là hay nhất.”

Cuối cùng cũng sống sót sau tai nạn, Hứa TìnhThâm ôm chặt đầu anh, “Vậy tên giả mạo ở trong bệnh viện phải làm sao bây giờ?”

“Mặt hắn bị hủy hoàn toàn sao?”

“Ừ, hủy hoàn toàn.”

Tưởng Viễn Chu cười lạnh, “Đúng là liều mạng.”

“Người này ngốc như vậy, hủy hoàn toàn gương mặt của mình rốt cuộc để làm gì?”

“Đương nhiên sẽ không thể bỏ qua tiền tài.” Tưởng Viễn Chu đặt tay lên eo cô, “Ba anh thì sao? Ông ấy tin sao?”

“Từ trước đến nay ông ấy đã không có ấn tượng tốt với em, lần này càng khẳng định em lòng dạ rắn rết, hại anh thành người không ra người quỷ không ra quỷ.”

“Đối phương chọn thật chuẩn, em và ba anh không hợp.”

Hứa Tình Thâm gật đầu, “Đúng rồi, mắt cá chân người nọ có nốt ruồi giống anh như đúng.”

“Xem ra đã chuẩn bị chu toàn.”

Hứa Tình Thâm nhếch người ta, “Chúng ta đi bệnh viện vạch trần hắn.”

‘Không vội.” Tưởng Viễn Chu giữ chặt cổ tay cô, “Nếu hắn thích làm Tưởng tiên sinh như vậy thì để cho hắn cứ làm đi, anh mệt, muốn nghỉ ngơi đã.”

“Vậy chỗ ba thì sao?” Hứa Tình Thâm hơi lo lắng, “Em sợ ông ấy nghe xong lời người nọ lại để cho hắn có cơ hội…”

Tưởng Viễn Chu ôm cô, để cô ngồi lên chân mình, “Lúc còn trẻ ba anh không như vậy, bệnh đa nghi của ông ấy rất nặng, hiện tại… có thể đã già, lại thêm chuyện đứa con traid uy nhất là biến thành như vậy…”

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nhận định Hứa Tình Thâm không tốt, cho nên Hứa TìnhThâm là người lòng dạ khó lường còn người khác thì tốt.

“Yên tâm, có anh ở đây hắn sẽ không lấy được thứ gì của nhà họ Tưởng, hắn đã thích nằm vậy thì nằm cho tốt, hắn không cần mặt mình thì mãi mãi cũng đừng cần nữa.”

“Có ý gì?”

Tưởng Viễn Chu cười, “Sau này sẽ biết.”

Anh đưa tay ôm cô, ném cô lên giường, “Nói, có muốn anh hay không?”

Đôi mắt và mũi cô đều đỏ, trong mắt đầy nước mắt, “Không phải lúc nãy còn nói sao?”

“Vừa rồi em nói trong lòng em nhớ anh, hiện tại anh hỏi thân thể của em có muốn anh không?”

Hứa Tình Thâm muốn ngồi dậy, “Cái này khác gì sao?”

“Đương nhiên là có.”

Cô ôm chặt anh, hai người dính sát vào nhau, “Muốn, em nhớ anh muốn chết, Tưởng Viễn Chu, thì ra em thật sự không thể không có anh… Anh nói nhiều ngày như vậy không có anh, em trôi qua như thế nào?”

Tưởng Viễn Chu không kịp phòng bị, bị lời ngọt ngào như vậy làm cho mơ hồ. Anh dùng sức hôn cô, Hứa Tình Thâm cũng nhiệt tình đáp trả, giống như như vậy có một người quen thuộc bên cạnh sẽ trở thành thói quen, đột nhiên có một ngày mất đi mới có thể giật mình nhận ra thì ra thế giới đã thay đổi lệch trởi như vậy. Ngoài cửa có tiếng đập cửa, rất không quy luật.

Trên sàn phủ kín quần áo mới kéo xuống, từng cái từng cái xếp lên nhau, hỗn độn không chịu nổi. Hứa Tình Thâm nằm trong lòng người đàn ông, cô kéo chăn quá mặt mình, Tưởng Viễn Chu lại kéo xuống, “Không sợ khó thở sao.”

“Sao em cảm thấy tiếng đập cửa này là Lâm Lâm hoặc Duệ Duệ?”

Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài, ngoài cửa vẫn truyền tiếng đập, hai đứa trẻ líu ríu nói chuyện.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, sao lại chạy tới đây rồi hả?” Thí, Nguyệt chạy theo sau.

Hứa Tình Thâm vội vàng đẩy Tưởng Viễn Chu ra, “Nhanh đi khóa cửa.”

“Khóa cửa làm gì?”

“Lát nữa nhất định Lâm Lâm và Duệ Duệ sẽ tới, thím Nguyệt sẽ mở cửa cho chúng vào…”

Tưởng Viễn Chu lơ đễnh, “Mở thì mở đi, cũng không phải là chuyện không thể gặp người.”

Như thế mà không gọi là không thể gặp người sao?

Cả người Hứa Tình Thâm chui vào trong chăn, âm thanh ngoài cửa càng ngày càng gần, “Xuống lầu đi, chúng ta ra vườn chơi được bóng được không?”

Bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm đặt lên ván cửa, giầy đá đá lên cửa, giống như không đá văng nó ra thì sẽ không bỏ qua.

“Mẹ, mẹ.”

Lâm Lâm bắt đầu kêu.

Duệ Duệ ở bên cạnh cũng gia nhập vào, “Ba ba, b aba.”

Thím Nguyệt ngồi xổm xuống, “Lâm Lâm ngoan, hai ngày này tâm trạng của mẹ không tốt, chúng ta không quấy mẹ, được không?”

“Mẹ…” Lâm Lâm mím môi, giống như không vui, thím Nguyệt ôm bé đi, bé né tránh, Duệ Duệ cũng gõ cửa theo.

Thím Nguyệt không có cách nào khác, “Thím mở cửa, chúng ta vào thăm mẹ có được không?”

Mấy ngày nay tâm tình Hứa TìnhThâm không tốt, lúc nãy hai đứa bé lại ở bên ngoài ầm ĩ, cô ở trong không thể nào không nghe được, nhưng mà bên trong một chút âm thanh cũng không có, thím Nguyệt sợ cô xảy ra chuyện gì.

Hứa Tình Thâm trốn trong chăn, thím Nguyệt nói chuyện cô nghe không thiếu một từ, làm sao bây giờ? Nếu bị bắt quả tang thì trong lòng mọi người sẽ nghĩ như thế nào?

Đầu tiên sẽ nghĩ Tưởng tiên sinh vừa trở về, ban ngày ban mặt hai người gấp đến mức cùng nhau lên giường!

Sắc mặt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, “Nhanh, nhanh khóa cửa!”

“Không kịp rồi, dù hiện tại anh có đi cũng sẽ bị người ta xem miễn phí rồi.”

Thím Nguyệt gõ cửa hai lần, sau đó mở cửa ra, cửa mở một nửa hai đứa bé đã chạy vào trong.

“Lâm Lâm, chậm một chút.” Thím Nguyệt theo sát đằng sau.

Hứa Tình Thâm nhanh chóng chui vào trong chăn, Tưởng Viễn Chu buồn cười, cuối cùng cũng mở miệng, “Ai đấy?”

Thím Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn đi vào, đúng phải điểm mù đột nhiên dừng bước, “Tưởng tiên sinh, là ngài sao?”

ừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.