Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 296: Chương 296: chương 222 -3 tiếp




Thím Nguyệt nhìn thấy cái hộp dưới đất, cùng với mấy bộ quần áo, cô lùi ra sau, không biết Tưởng Viễn Chu từ đâu xuất hiện, “Ngaijq úa Tưởng tiến inh.”

“Không có việc gì, cô ra ngoài trước đi.”

“Được.” Thím NGuyệt nhanh chóng ra ngoài, Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng đóng cửa.

“Mẹ.” Lâm Lâm chạy tới, đừng ngay cạnh giường, đưa tay kéo chăn của Hứa Tình Thâm.

Bờ vai cô trần trụi lộ ra, Hứa Tình Thâm vội vàng kéo chăn, “Lâm Lâm, đừng nháo.”

“Mẹ, chơi.” Lâm Lâm cầm chăn không buông, Duệ Duệ ở bên cạnh thấy vậy cũng giúp đỡ, Hứa Tình Thâm chưa mặc gì, Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, lộ ra nửa người trên, “Hai tiểu gia hỏa này, qua đây hết đi.”

Duệ Duệ nhìn thấy Tưởng Viễn Chu liền giơ tay qua.

Lâm Lâm thấy vậy cũng ra sức bò lên giường, xốc chăn lên muốn chiu vào trong, Hứa Tình Thâm không còn cách nào khác không khí sức lực đứa bé lại lớn như vậy, dù sao đứa bé vẫn còn nhỏ, cô buông tay ra cầm lấy quần áo.

Lâm Lâm đứng trước mặt cô, Hứa Tình Thâm nghiêng người về phía trước, Lâm Lâm nhìn bé, bỗng nhiên nắm lấy tay bé.

Tưởng Viễn Chu nhìn Lâm Lâm đặt tay chỗ kia, buồn cười nói, “Con gái, cảm thấy thế nào?”

Hứa Tình Thâm nghe xong vội ôm Lâm Lâm nhét vào người anh, “Hôn con gái của anh đấy, anh nhanh trông chừng đi.”

“Có cha sao ắt có con gái vậy, baba thích gì Lâm Lâm của chúng ta liền thích cái đó, đúng không?”

Lâm Lâm không biết có hiểu hay không còn gật đầu.

Tưởng Viễn Chu trở về chỉ có người hầu trong nhà và Hứa Tình Thâm biết, Hứa Tình Thâm cố gắng kéo rèm che lại, ăn tối xong lại vào phòng khách, “Lão Bạch đâu?”

“Không sao, anh để cho anh ta về nhà rồi.”

“Em nghe lái xe nói các anh cùng mất tích, còn có một người phụ nữ nữa sao?”

“Ừ.” Tưởng Viễn Chu ôm cô vào lòng, “Là người thôn cạnh vách núi, anh để lão Bạch sắp xếp chỗ ở cho cô ta, còn cho người trông coi, ít nhất trong thời gian ngắn cô ta không thể đi đâu.”

“Vì sao không để cho người khác biết anh đã trở lại?”

“Rõ ràng đối phương muốn tất cả của nhà họ Tưởng, không bằng chúng ta yên lặng quan sát, nhìn người sau bức màn là ai.”

Hứa Tình Thâm gối đầu lên bả vai anh, “Nhưng đó không phải là cách, ba bảo mọi người giữ bí mật, ông ấy không muốn tin tức này bị lộ.”

“Ngày mai em tuyên bố với người ngoài nói anh bị bắt cóc, anh đã trở lại, hiện tại bị thương nặng nên đang dưỡng thương ở bệnh viện.”

Nước phải càng quấy mới càng đục, còn hơn cục diện này.

Hứa Tình Thâm nắm chặt tay Tưởng Viễn Chu, “Em cũng có ý này.”

Ngày hôm sau.

Hứa Tình Thâm tới bệnh viện nhưng vẫn bị ngăn ở bên ngoài.

Tưởng Đông Đình không muốn gặp cô, Hứa Tình Thâm khó khăn lắm mới đợi được quản gia ra ngoài,cô nhanh chóng bước lên, “Ba ở trong sao?”

“Hứa tiểu thư, cô lại tới.”

“Viễn Chu có tốt hơn không?”

Sắc mặt quản gia không tốt lắm, “Không tốt lắm, bị thương nặng như vậy chỉ sợ trong lòng có bóng ma.”

“Tôi muốn vào gặp anh ấy.”

“Không được.” Quản gia chắn trước mặt cô, “Cô không thể vào.”

“Vì sao?” Hứa Tình Thâm lo lắng, “Nằm trong đó không phải là chồng tôi sao? Dựa vào đâu lại không cho tôi vào.”

“Đây là ý của lão gia.”

Hứa Tình Thâm tiến lên, quản gia ngăn trước cửa, đôi mắt tràn đầy tức giận, “Các người cứ tuyệt tình như vậy sao?”

“Hứa tiểu thư, cô nên đi về đi.”

“Nếu anh ấy muốn vậy tôi sẽ không nói gì, nhưng Viễn Chu là chồng tôi, tôi có quyền gặp anh ấy, các người ngăn cản tôi tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Hứa TìnhThâm nói xong liền đi ra ngoài.

Quản gia về phòng nói hết lời của Hứa Tình Thâm cho Tưởng Đông Đình nghe, ban đầu ông ta không để trong lòng, cũng không tin Hứa Tình Thâm có thể gây ra sóng gió gì.

Nhưng đến chiều Hứa Tình Thâm tổ chức họp báo.

Tưởng Đông Đình biết được tin tức, bảo quản gia bật TV, buổi họp báo bắt đầu, nhưng Hứa Tình Thâm đã khóc nức nở, “Mấy ngày trước chồng tôi bị bắt cóc, hiện tại khó lắm mới nhặt được một mạng về, nhưng mặt lại bị hủy, nói cũng không thể nói, hiện tại tôi chỉ muốn gặp mặt anh ấy nhưng ba chồng tôi lại ngăn cản…”

Tưởng Đông Đình khó tin như chằm chằm màn hình, “Cô ta điên sao? Cô ta muốn làm gì?”

“Hiện tại chồng tôi đang nằm viện, còn ở trong Tinh cảng, đám bắt cóc đến nay không rõ ở đâu, lúc trước tôi sợ họ trả đũa cho nên không dám báo cảnh sát, hiện tại bọn chúng hạ chồng tôi thành như vậy, tôi cầu xin các phóng viên giúp tôi… tốt nhất có thể huy động lực lượng của mọi người…”

Phải biết rằng sau khi ‘Tưởng Viễn Chu’ trở về, mấy ngày nay Tưởng Đông Đình đều cẩn thận sợ lộ tiếng gió, nhưng Hứa Tình Thâm lại trắng trợn nói với phóng viên, cô còn tuyên bố hết mọi chuyện, không để sót một đường thoát.

“Lão gia, làm sao Hứa tiểu thư có thể làm vậy chứ.” Quản gia nghe xong cũng sốt ruột không thôi, “Cô ấy biết rõ bộ dạng hiện tại của Tưởng tiên sinh…”

“Vì sao cô ta lại muốn làm vậy? Không phải bởi vì bóng này sao,hiện tại Viễn Chu không chịu gặp cô ta, thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, cô ta sợ cứ như vậy sẽ không kiếm được một chút ưu đãi của nhà họ Tưởng.”

Quản gia nhìn tình thế cấp bách lại nhìn người đàn ông trên giường bệnh, “Không phải ép Tưởng tiên sinh vào con đường chết sao?”

Tưởng Đông Đình đau đầu không thôi, Hứa Tình Thâm hành động thật tốt, nước mắt tuôn trào, một thèm hóa trang, mấy ngày tiều tụy vô cùng, “Hiện tại chồng tôi bị thương nặng như vậy, tôi không cầu gì khác, chỉ mong được nhìn anh ấy một chút thôi…”

Người đàn ông nằm trên giường bệnh phát ra tiếng mơ hồ, “Ba…”

Giọng nói khàn khàn nhưng chữ này vẫn có thể nghe rõ, Tưởng Đông Đình nhanh chóng bước lại giường, “Viễn Chu.”

Người đàn ông giơ cánh tay lên, chỉ chỉ TV.

“Viễn Chu, không cần nóng, việc này ba sẽ giải quyết thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho người ta nhìn thấy bộ dạng này của con.”

“Con, con…”

“Con muốn gì?” Tưởng Đông Đình đưa di động tới trước mặt người đàn ông, anh ta gõ gõ mấy chữ, “Con muốn về nhà.”

Tưởng Đông Đình hết sức đau lòng, “Ba cũng muốn mang con về nhưng vết thương của con…”

“Không có việc gì, trong nhà mới an toàn.”

“Viễn Chu, bên ngoài có người bảo vệ, yên tâm đi, những phóng viên kia không vào được.”

Đang lúc nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng gõ, quản gia đi qua xem, “Lão gia, là bác sĩ.”

“Để anh ta vào.”

Vâng.

Bác sĩ mang một đống đồ tới, anh ta đến trước giường bệnh, “Tưởng lão tiên sinh, tôi cần xứ lý vết thương của anh ta.”

“Được, được,mời.”

Bác sĩ cúi người, cẩn thận xem xét vết thương, anh ta nhìn Tưởng Đông Đình, “Tốt nhất ngài nến tránh đi, tôi sợ ngài không chịu nổi.”

“Lão gia, đi thôi.”

“Tôi không nhìn.” Tưởng Đông Đình quay lưng đi, quả thật ông ta cũng không có dũng khí để nhìn.

Bác sĩ gỡ bỏ băng gạc trên đầu người đàn ông, động tác lưu loát bôi thuốc lên, một lúc sau giọng nói của anh ta lại vang lên, “Tưởng lão tiên sinh, được rồi.”

“Thương thế của nó có tốt hơn không?”

Bác sĩ lộ vẻ khó xử, “Phó mặc cho thời gian thôi, ngài đừng sốt ruột quá.”

Tưởng Đông Đình nhìn bác sĩ đi ra ngoài, sau đó dịch chăn giúp người đàn ông, “Không sao, Tưởng gia có bệnh viện tốt nhất, ngay cả người của mình cũng không trị được sao?”

Họp báo vẫn đang diễn ra, quản gia đi tới tắt TV.

Đã nhiều ngày Tưởng Đông Đình vẫn ở bên canh Tưởng Viễn Chu không chịu về nhà, ông ta ngồi trước giường bệnh nói chuyện cũ với Tưởng Viễn Chu.

Xế chiều, người đàn ông cảm thấy không thích hợp, thân thể vặn vẹo, giơ tay muốn cào mặt mình.

Tưởng Đông Đình thấy vậy vội vàng đè lại cánh tay anh ta, “Viễn Chu, làm sao vậy?”

“Mặt…”

“Mặt làm sao?”

Anh ta cảm thấy giống như lửa đốt, lại cảm thấy như kiến cắn, vừa đau vừa ngứa, “Cứu…”

Người đàn ông muốn mở miệng kêu cứu nhưng không thể nói ra lời, Tưởng Đông Đình gấp đến độ đè cả người anh ta xuống, “Viễn Chu, đừng làm ba sợ, sao vậy hả?”

“Quản gia, nhanh gọi bác sĩ.”

Quản gia nghe xong nhanh chóng chạy tới đầu giường ấn chuông báo động.

“A….” Tiếng kêu thê thảm vang lên trong phòng bệnh, người đàn ông đau đớn muốn chết.

Mấy người chờ trong phòng bệnh cũng không thấy bác sĩ tới.

Tưởng Đông Đình tức giận chạy ra ngoài gọi một vệ sĩ, “Đi, đi gọi y tá trưởng tới đây.”

Vâng.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh vặn vẹo, quản gia nhìn cũng dau lòng, muốn cởi băng gạc lại bị Tưởng Đông Đình đè lại.

Chừng hơn một tiếng sau bác sĩ mới thong thả đi tới.

Tưởng Đông Đình gấp gáp, “Nó làm sao vậy?”

“Phản ứng bình thường thôi, uống thuốc nhất định sẽ khó chịu.”

“Cũng không đến mức như vậy…”

“Tưởng lão tiên sinh, không có việc gì, chỉ có thế chữa trị như vậy, sau này có thể chinh sửa dung nhan, anh ta bị thương nặng như vậy, một chút đau đớn đó sẽ phải trải qua.”

Tưởng Đông Đình nghe xong chỉ có thể im lặng.

“Nếu không có chuyện gì vậy tôi ra ngoài trước.” Bác sĩ ra cưa.

Bảo tiêu bên ngoài khẽ hỏi, “Không có việc gì chứ?”

Bác sĩ nhún vai, không việc gì mới là lạ, khuôn mặt này sợ sẽ thối nát, dù có phẩu thuật thẩm mỹ cao siêu cũng không thể nào diệu thủ hồi xuân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.