Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 297: Chương 297: Chương 223: Nhổ hết cái gai đâm sâu trong lòng




Đám phóng viên ở Đông thành như nổ tung.

Không nghĩ tới Tưởng Viễn Chu mấy ngày không xuất hiện thì ra bị bắt cóc.

Mà anh không những bị bắt cóc còn bị thương nặng như vậy.

Bao nhiêu người bắt đầu tiếc hận, ví như Tưởng Viễn Chu anh tuấn tiêu sái đã đắc tội với người nào lại bị hủy hoàn toàn gương mặt của mình như vậy.

Bên trong quán café.

Lăng Thì Ngâm vừa nhấp một ngụm café, ánh mắt bâng quơ, nhìn người bạn ngồi đối diện, “Hẹn cậu ra ngoài tâm sự không phải là để cô cứ mải cầm điện thoại như vậy.”

“Trời ạ, cậu đã xem tin tức chưa?”

Lăng Thì Ngâm không có một chút hứng thú, “Tin tức gì?”

Người bạn kia đưa điện thoại cho cô, “Về Tưởng Viễn Chu, là chuyện động trời.”

“Anh ấy?” Lăng Thì Ngâm mở to mắt, “Có liên quan gì đến tôi?”

“Tưởng Viễn Chu bị bắt cóc, mới trở lại Đông thành, cậu có biết không? Anh ta bị hủy gương mặt.”

“Cái gì?” Lăng Thì Ngâm không thể nào giả bộ trấn định hơn, cô ta trừng mắt, nhíu chặt mày, có chút không tin, “Cậu xem tin tức ở đâu, có thể là bịa ra không?”

“Làm sao có thể, là chính miệng thiếu phu nhân của Tưởng Viễn Chu nói, vừa mới có buổi họp báo.”

Lăng Thì Ngâm cầm điện thoại di động, mở video ra, quả nhiên thấy dáng vẻ thanh lệ của Hứa Tình Thâm, phía dưới không nói gì nhiều, Lăng Thì Ngâm có chút run rẩy, “Ngoại trừ gương mặt bị hủy thì không nói gì.”

“Chuyện bắt cóc này không thể nói, có con tin còn bị giết, nhặt được cái mạng trở về là may mắn lắm rồi…”

Lăng Thì Ngâm ném điện thoại lên bàn như củ khoai lang nóng bỏng tay.

“Thì Ngâm, cậu nên cảm thấy may mắn vì không ở cùng một chỗ với Tưởng Viễn Chu, cậu xem vợ anh ta khóc như vậy, hiện tại thì tốt rồi, nhà họ Tưởng không cho cô ta vào thăm, tôi nhìn thấy ngày tốt lành của cô ta kết thúc rồi.”

Lăng Thì Ngâm nghe vậy đôi mắt chớp chớp, bỗng nhiên nhếch miệng, “Báo ứng.”

Người bạn kia cầm điện thoại về, lại bàn luận mấy câu, “Cậu xem, rất nhiều người nói người phụ nữ này không đơn giản, nói chuyện chồng mình bị hủy gương mặt với mọi người, bụng dạ thật khó lường.”

“Cô ta tiếp cận Tưởng Viễn Chu không phải vì tiền sao? Như vậy cũng được, tôi thấy Tưởng Viễn Chu không một lòng dành cho cô ta nữa.”

Người bạn ăn một miếng điểm tâm ngon miệng, chân mày nhếch lên ý cười, “Sắp có trò hay rồi, Thì Ngâm, cậu chờ đi.”

Lăng Thì Ngâm bưng café trong tay, nghĩ đến bộ dáng hiện tại của Tưởng Viễn Chu, cô ta không biết nên vui hay như thế nào, anh ta lần này lần khác giẫm nát trái tim cô ta, chưa bao giờ bận tậm đến cô ta bị thương tích đầy mình, một chút tình cảm cũ cũng không để ý, hiện giờ anh ta như vậy không phải là báo ứng hay sao?

“Thì Ngâm, hiện tại cậu có thể xuống tay rồi.”

Lăng Thì Ngâm lấy lại tinh thần, nhìn bạn mình.

“Trước kia người phụ nữ kia có Tưởng Viễn Chu che chở, hiện tại thì thế nào? Cô ta đang trở mặt với Tưởng Viễn Chu sao?”

Lăng Thì Ngâm nhếch môi cười lạnh, “Không cần phải nhắc nhở, tôi biết.”

“Hiện tại cậu còn có nhà họ Mục, không cần sợ cái gì.”

“Dù không có nhà họ Mục, muốn bóp chết Hứa Tình Thâm không phải giống như bóp chết một con kiến hay sao?” Lăng Thì Ngâm bưng ly café lên, nhấp môi, nhẹ nhàng thổi một hơi, nhìn thầy chất lòng màu nâu tràn ra từng đợt sóng.

“Hứa Tình Thâm không quyền không thế, không có Tưởng Viễn Chu thì ai nhận cô ta là Tưởng thiếu phu nhân đây? Trước kia cô ta bị ép rời khỏi Đông thành, chuyện đó tôi vẫn còn nhớ rõ.”

“À. Cô ta sao, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Lăng Thì Ngâm uống một ngụm café, bỗng nhiên cảm thấy hương vị hôm nay rất nồng, café mang hương vị ngọt ngào.

Hứa Tình Thâm giống như chạy trốn về nhà, máy mắn sau khi họp báo xong những người đó không còn đuổi theo nữa, dù sao cũng đã nói rõ ràng rồi.

Cô mở cửa đi vào, nhanh chóng đổi giày ngoài cửa.

“Tưởng thiếu phu nhân đã trở lại.”

Hứa Tình Thâm bước nhanh vào, “Ừ, Tưởng tiên sinh đâu?”

“Tưởng tiên sinh ở trên lầu.”

“Được.” Hứa Tình Thâm đến trước mặt người hầu hỏi, “Hôm nay ra ngoài có sao không?”

“Rất tốt ạ.”

“Chuyện phân phó cho mọi người đã nhớ kĩ chưa?”

Người hầu gật đầu, “Tưởng thiếu phu nhân yên tâm, chung tôi vẫn luôn đi theo Tưởng tiên sinh, chúng tôi có chừng mực.”

“Được rồi.”

Hứa Tình Thâm đi lên lầu, tới trước cửa phòng trẻ con, đẩy cửa đi vào nhìn thấy thím Nguyệt đang thu dọn đồ chơi dưới đất. “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đã về.”

“Hai đứa bé đâu?”

“Tưởng tiên sinh tự chơi cùng.”

“Được rồi, chị cứ làm đi.”

Hứa TìnhThâm theo dọc hành lang đi về phía trước, đi thẳng tới phòng ngủ chính, bộ dáng lúc nãy của cô Tưởng Viễn Chu nhất định đã thấy đúng không? Có phải lại khen cô diễn tốt không? Cửa không khóa, chỉ đưa tay đẩy nhẹ là có thể đi vào.

Hứa Tình Thâm đi vào, trong phòng cực kì yên tĩnh, vậy mà không nghe được tiếng nói chuyện. Đợi nhìn vào rồi mới thấy, Hứa Tình Thâm nhìn thấy cả người Tưởng Viễn Chu nằm trên giường lớn, một tay gối sau đầu, một tay ôm Lâm Lâm, mà Duệ Duệ nằm bên trái Tưởng Viễn Chu, nửa người nằm trước ngực anh.

(Ta cảm động quá xá, ta thích anh Chu, ít nhất nhiều bộ mấy ông bố càng cuồng vợ như a Chu lại càng hay gato ghét bỏ con, nhưng mà anh ý tình củm quá, huhu)

Hứa Tình Thâm đi tới, hai đứa bé như vậy, làm sao Tưởng Viễn Chu có thể ngủ yên ổn đây?

Cô cúi người, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của người đàn ông mệt mỏi, Hứa Tình Thâm nhìn thấy trong lòng không nhịn được mà đau lòng. Suýt chút nữa thì cô đã quên, anh mới từ địa ngục dạo một vòng trở về, mấy ngày đó nhất định anh ngủ cũng không yên, ăn cũng không ngon.

Tưởng Viễn Chu vẫn luôn nhíu mày, không không ngon giấc.

Hứa Tình Thâm lo lắng, người đàn ông cường đại đứng trược cái chết chỉ sợ khong thể bình tĩnh mà đối diện, cô sợ trong lòng Tưởng Viễn Chu có bóng ma. Hứa Tình Thâm đưa tay đến mặt anh, ngón tay chạm vào, người đàn ông liền mở mắt.

Hứa Tình Thâm không nói gì mà hôn lên môi anh, Tưởng Viễn Chu nhướn mày, nhiệt tình như lửa đáp lại cô. Nhưng độ mạnh yếu của cô, Tưởng Viễn Chu cảm thấy không đủ, anh muốn ngồi dậy, Hứa Tình Thâm thấy vậy đẩy ngực anh, “Đừng đánh thức bọn trẻ.”

Người đàn ông ý thức được liền thu hồi cánh tay, sờ sờ hai đứa bé, “Đã trở lại?”

“Đương nhiên, nếu không người đứng bên cạnh anh là ai?”

Hứa Tình Thâm cẩn thận ôm Lâm Lâm, “Người anh còn có vết thương, muốn ngủ thì ngủ cho ngon.”

Cô đi tới một bên khác ôm Duệ Duệ từ trên người anh xuống, hai đứa bé không còn điểm dựa, mỗi đứa xoay người một cái sang hướng khác lại tiếp tục ngủ.

“Bình thường bọn chúng không ham ngủ như vậy.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay sờ sờ bên cạnh, chạm đến cuốn truyện cổ tích của Lâm Lam, “Lâm Lâm bảo anh đọc cho nó, anh buồn ngủ không chịu nổi liền nói hai đứa ngủ cùng anh. Hai đứa bé không chịu, nhưng hình như anh là người ngủ trước, có lẽ chúng nhàm chán quá cũng ngủ mất.”

“Vậy anh ngủ tiếp đi.”

Hứa Tình Thâm muốn đứng dậy rời đi, Tưởng Viễn Chu bắt được cánh tay cô, “Nhìn mắt anh xem, rất đỏ.”

“Ưm…” Hứa Tình Thâm trừng mắt, cả người hầu như nằm trước ngực Tưởng Viễn Chu.

Cô khó khăn đẩy anh ra, “Đừng như vậy.”

“Đừng theesnaof?”

“Anh không nóng nảy sao?Em vẫn luôn suy nghĩ mấy người đó tiếp theo sẽ làm gì?”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.