Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, cẩn thận ôm lấy Duệ Duệ, để cho hai đứa trẻ nằm xuống, anh ngồi xuống mép giường, “Em không cần quan tâm mấy thứ này, đây không phải là chuyện em nên quan tâm.”
“Vậy em có thể làm được gì?”
Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy hông cô, khuôn mặt tuấn tú nhếch lên, sắc mặt nghiêm túc, “Tình Thâm, em có biết mấy ngày đó anh thường nghĩ đến điều gì nhiều nhất không?”
“Em biết.” Hứa Tình Thâm đặt tay lên đầu anh, “Em…”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên, “Khi đó anh nghĩ, nên để cho em sinh thêm mấy đứa bé.”
“Anh nói linh tinh cái gì đấy?” Hứa Tình thâm nghe xong, anh còn có tâm tư mà đùa.
“Khi đó anh nghĩ nếu nhỡ may anh xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Anh đã phân phó cho a Ninh, nếu anh xảy ra chuyện gì, cậu ấy sẽ để lại cho em một số tiền lớn cho em…”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, bàn tay run rẩy che miệng anh, “Không phải đã bình an trở lại sao? Đừng nói những lời này làm em sợ.”
“Anh không dọa em.” Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống, cầm tay cô nắm trong tay mình, vỗ vỗ, xoa xoa, không chịu buông ra, “Chỗ đó anh rất rảnh rỗi, không thể làm được gì, đương nhiên anh sẽ miên man suy nghĩ, anh nghĩ em không thiếu tiền, chỉ thiếu người bầu bạn, một mình Lâm Lâm và Duệ Duệ còn lâu mới đủ, nếu lại có thêm hai đứa bé nữa mà nói, đám trẻ líu ríu, có thể kéo đi sự đau lòng của em hay không?
“Viễn Chu…” (không cầm dc nước mắt quá, a Chu, a có thể bớt làm cho ngta yêu mến dc ko vậy, đàn ông nửa dư này thôi có thể xuất hiện nhiều thật nhiều hông, hiuhiu._
Người đàn ông nâng mông cô, để cho cô ngồi lên chân mình. Hai tay Hứa Tình Thâm ôm chặt cổ anh, “Em không thể không có anh, nếu anh thật sự đi rồi, dù có mười tám đứa bé cũng không thể làm gì, em nhìn gương mặt của chúng đều sẽ nghĩ đến anh, anh bảo em làm sao có thể tốt đây?”
Tưởng Viễn Chu dùng tay ôm lấy hông cô, “Đúng vậy, cho nên hiện tại anh hiểu, dù như thế này thì anh không thể xảy ra chuyện được.”
Vâng. Gương mặt Hứa tình Thâm giãn ra, Tưởng Viễn Chu không thể ra ngoài, Hứa Tình Thâm cũng không tới Tinh cảng, người đàn ông đi vào phòng tắm, một lúc sau Hứa Tình Thâm thấy anh vẫn chưa ra.
Cô tới xem, cửa vẫn chưa đóng, Hứa Tình Thâm nhìn thấy người đàn ông đứng trước gương, đang xử lý râu mới mọc. Hứa Tình Thâm tiến lên, cầm lấy dao cạo râu bằng điện từ trong tay anh, “Để em.”
“Em có thể làm sao?”
“Có muốn thử một chút dùng dao phẫu thuật cạo râu cho anh?”
Người đàn ông không nhịn được cười, “Chủ ý này thật không tệ.”
Hứa Tình Thâm đặt dao cạo râu lên cằm Tưởng Viễn Chu, đây là đồ tĩnh âm cho nên không phát ra tiếng động, càng không thể gây ra nguy hiểm gì. Vẻ mặt Hứa Tình Thâm hết sức chuyên chú, ngón tay cố định gương mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu, không để cho anh lộn xộn.
Người đàn ông ngẩng đầu, xuyên qua tấm gương trước mặt nhìn được cảnh này.
Mỗi động tác của Hứa Tình Thâm đều sưởi ấm tái tim Tưởng Viễn Chu, chỗ cằm như có một đôi tay vuốt qua, anh hưởng thụ nhắm mắt lại.
Một lúc sau Hứa Tình thâm nhìn kĩ gương mặt, xác định không để sót chỗ nào mới vỗ vỗ hai gò má của Tưởng Viễn Chu.
“Được.”
Người đàn ông mở mắt ra, đến trước gương nhìn, “Không hổ là phu nhân tự mình ra tay, độ đẹp trai của anh lại nâng thêm một bước rồi.”
“Tưởng tiên sinh, trước kia anh ổn trọng bao nhiều, hiện giờ nói chuyện…”
Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt nhìn cô, “Nói ngọt ngào hơn có phải không?”
“Là quá ngọt.” Làm cho người ta không chống đỡ được.
“Phu nhân nhà ta vui vẻ là được.”
Khóe môi Hứa Tình Thâm nhếch lên, vẫn không thu lại, “Em ra ngoài, em giúp anh rửa sạch.”
Tưởng Viễn Chu nhìn, nhận dao cạo râu trong tay cô, “Để anh làm.”
“Làm gì?”
“Bàn tay của phụ nữ không thích hợp làm cái này.” Động tác của Tưởng Viễn Chu nhanh nhẹn, “Ra ngoài đi.”
Hứa Tình Thâm dựa vào bên cạnh không nhúc nhích, lúc nãy một chuỗi âm thanh dồn dập ngoài cưa truyền tới, Hứa Tình Thâm nhìn lại, “Ai vậy?”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng lão gia tới.”
Hai tay trước ngực buông xuống, “Đã biết.”
Tưởng Viễn Chu nhanh chóng rửa sạch, Hứa Tình Thâm xoay người đi ra ngoài, “Em đi xem.”
Lúc cô ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, Tưởng Viễn Chu đi vào phòng ngủ lại đi tới cửa sổ, đứng sau tấm rèm che, có thể nhìn thấy Tưởng Đông Đình bị ngăn cản bên ngoài.
Bóng dáng Hứa Tình Thâm nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, cô bước đi từng bước kiên định nhưng hết sức thong thả, đến trước cửa, đối mặt với gương mặt tức giận của Tưởng Đông Đình, “Ba, sao ngài lại tới đây?”
“Vì sao lại nói những điều đó với phóng viên?”
“Viễn Chu là chồng con, vì sao ngài không cho con gặp?”
Tưởng Đông Đình như phóng đao tới cô, “Tôi không cho cô gặp thì cô liền hại nó?”
“Con không hại anh ấy, con chỉ muốn tốt cho mọi người.”
“Hứa Tình Thâm, cô không phá đổ nhà họ Tưởng thì cô không bỏ qua hả.”
Hai người cách nhau một cánh cửa, Tưởng Đông Đình nhìn vào trong nhà, “Hai đứa bé đâu?”
“Đứa bé?” Hứa Tình Thâm đứng lại, “Ngài vẫn không nên nhớ đến bọn trẻ, đây là chuyện không thể nào.”
“Hứa Tình Thâm, nể tỉnh cô và Viễn Chu có một số việc tôi không muốn quá tuyệt tình.” Tưởng Đông Đình nhìn bảo tiêu ngoài cauwr, “Hiện tại Tưởng tiên sinh bị thương nặng nằm trong bệnh viện, các anh còn nghe theo người phụ nữ này sao?”
“Tưởng tiên sinh đã phân phó, lời của Tưởng thiếu phu nhân chính là lời của ngài ấy.”
Tưởng Đông Đình tức giận không thể kềm chế, “Nhưng hiện tại Tưởng tiên sinh không thể mở miệng, các anh liền nghe theo lời cô ta rồi hả?”
Hứa Tình Thâm tiếp lời ông ta, “Nếu ngài muốn bọn họ nghe lời Viễn Chu thì ngài đón anh ấy ra.”
Cô biết thân thể Tưởng Đông Đình không tốt, dù sao ông ấy cũng là cha ruột của Tưởng Viễn Chu, cuối cùng Hứa Tình Thâm vẫn nể tình, không muốn bức ép ông ta làm gì, “Ba, người ngài nên phòng bị nhất không phải là con, ngài nên thấy rõ lần này Viễn Chu trở về anh ấy cần nhất cái gì.”
Tưởng Đông Đình nhíu mày, nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Những thứ của nhà họ Tưởng con sẽ không tranh giành, Viễn Chu muốn cho con, anh ấy sẽ cho. Hiện tại ngài nên chú ý người đó, cá tính của Viễn Chu ngài cũng hiểu, anh ấy mạnh mẽ không bao giờ chịu thua, mặc dù gương mặt hiện tại đã bị hủy nhưng anh ấy vẫn là Tưởng tiên sinh đúng không? Một người có chí khí cao như vậy anh ấy không nói một lời mà buông tha hết. Ngài biết Viễn Chu cho nên ngài nên biết sau này anh ấy muốn cái gì…”
Hứa Tình Thâm không biết Tưởng Đông Đình có nghe lọt những lời này hay không, cô xoay người rời đi.
“Hứa Tình Thâm, sao cô không nghĩ tới Viễn Chu có ngày hôm nay đều do cô làm hại?”
Cô lạnh lùng cười, bỏ lại một câu, “Rốt cuộc con là phúc tinh hay là tai tinh trong lòng anh ấy đều hiểu, không cần ngài bình luận thay.”
Có Tưởng Viễn Chu ở đây Tưởng Đông Đình đừng nghĩ bước vào một bước, Hứa Tình Thâm bước thật nhanh, cái này có lẽ do thường ngày Tưởng Viễn Chu muốn không phải sao? Một khi anh ấy có việc hoặc Tưởng Đông Đình muốn uy hiếp cô, căn nhà Tưởng Viễn Chu cho cô là an toàn nhất, không cho phép ai đi vào một bước.
Chuyện của Tưởng Viễn Chu truyền ra khắp Đông thành, không cam lòng nhất chính là nhà họ Hứa.
Hứa Tình Thâm như hũ nút không chịu mở miệng, có Hứa Vượng, Hứa Minh Xuyên. Cô nghĩ có lẽ lúc nãy Triệu Phương Hoa lo đến giậm chân đúng không? Cửu Long Thương bán rồi, Hứa Tình Thâm và nhà họ Tưởng lại lật mặt, lúc này bà ta gấp như kiến bò trên chảo nóng. Sáng ngày hôm sau Hứa Minh Xuyên gọi điện thoại tới.
Hứa Tình Thâm cầm điện thoại đến ban công, “Alo, Minh Xuyên.”
Đầu dây bên kia thở hắt ra, “Chị, chị hại chết em đấy.”
“Xấu hổ quá Minh Xuyên, để cho em lo lắng rồi.”
“Chị, rốt cuộc anh rể như thế nào rồi?”
Hứa Tình Thâm xoay người, qua khung cửa sổ sát đất nhìn thấy Tưởng Viễn Chu nằm trên giường, miệng cô nhếch lên, nhưng chuyện này tạm thời giấu đi là tốt nhất, “Hiện tại chị cũng không được gặp anh ấy.”
“Nhà họ Tưởng quá khi dễ người rồi, chị, chị đừng gấp quá, thật sự không được thì em đi cùng chị, chúng ta cùng xông vào.”
“Minh Xuyên, em sống tốt cuộc sống của em là được rồi, chị tự có cách.”
Hứa Minh Xuyên không tin, loại chuyện này mặc kệ là ai cũng không chịu nổi, “Chị, hôm nay chị có rảnh không? Em muốn hẹn chị đi ăn cơm, Manh Manh cũng tới.”
“Minh Xuyên, chị nói này, em không cần lo lắng cho chị.”
“nếu không muốn để em lo lắng, vậy chị phải tới, cùng ăn bữa cơm với em là được.”
Hứa Tình Thâm giơ tay xoa đầu, “Được rồi, địa điểm chị chọn, đợi chị gửi địa chỉ qua di động cho em.”
“Được.”