Hứa Tình Thâm tắt máy, cô đi vào phòng kéo rèm che, Tưởng Viễn Chu lười biếng nâng mắt, “Ai vậy?”
“Minh Xuyên.”
“Tiểu tử kia đang lo lắng cho em.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, nằm nghiêng bên người Tưởng Viễn Chu, làm ổ nằm trong lòng anh, “Thật ra lần chuẩn bị tiền chuộc em cảm thấy giống như nằm mơ, em nói muốn bán Cửu Long Thương, Minh Xuyên không nói một lời mà đồng ý, nói nhà đó là của anh, nhưng dù sao nhà đã đứng tên dưới danh nghĩa của nó.”
Hứa Tình Thâm nâng mặt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Anh nói nếu lúc đó Minh Xuyên có tâm tư gì có phải ngôi nhà đó sẽ không được bán có đúng không?”
Tưởng Viễn Chu đưa tay xoa xoa đầu cô, ừ.
“Ngày mai em hẹn nó ra ngoài ăn cơm.”
Tưởng Viễn Chu đồng ý, “Được.” Anh biết đứa em trai này của Hứa Tình Thâm mặc dù bình thường nhưng cho tới giờ vẫn là người tốt, đặc biệt tình cảm dành cho Hứa Tình Thâm là xuất phát từ đáy lòng.
Cửu Long Thương không còn sẽ có nhà mới, điểm này Tưởng Viễn Chu đã nghĩ ra từ lâu.
Nhưng anh không nói với Hứa Tình Thâm, tâm tư cô mẫn cảm, anh không muốn để cho cô nghĩ rằng anh đang tính toán cô, bán Cửu Long Thương sẽ bồi thường cho Hứa Minh Xuyên muốn căn nhà khác. Hứa Minh Xuyên cũng đã là em trai anh từ lâu, anh làm anh rể chăm sóc cậu ta cũng không phải là chuyện đáng trách. Hôm sau Hứa Tình Thâm xác định địa chỉ liền gửi sang cho Hứa Minh Xuyên.
Cô tới nhà hàng trước, gọi một ít thức ăn ngon, Hứa Minh Xuyên liền mang Hạ Manh tới.
“Chị.”
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, thấy Hứa Minh Xuyên kéo ghế cho Hạ Manh, Hạ Manh cũng chào hỏi, “Chị.”
“Nhanh ngồi đi.” Hứa TìnhThâm cầm menu đưa cho Hạ Manh, “Chị gọi một ít rồi, để cho bọn họ chuẩn bị trước, em xem có thích ăn gì.
Hạ Manh cầm lấy, nhưng không xem một lần, cô lo lắng nhìn Hứa Tình Thâm, “Chị, em và Minh Xuyên rất lo lắng cho chị, chị không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Chị có phải anh rể bị thương rất nặng hay không?””
Hứa Tình Thâm nhấp ngụm trà, “Các em đứng lo lắng, chị rất tốt, cửa ải này chị có thể qua được.”
Hạ Manh và Hứa Minh Xuyên đều không có tâm trạng ăn cơm, Hứa Tình Thâm cầm đũa gắp rau cho hai người, “Ăn nhiều một chút.”
“Chị…”
“Trong nhà có khỏe không?” Hứa Tình Thâm nâng mắt nhìn em trai ngồi phía đối diện, “Minh Xuyên, chuyện bán nhà mẹ có gây náo loạn với em không?”
“Bà ấy nháo là chuyện của bà ấy, em không để ý tới bà ấy là được.”
Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Có lẽ bà ta không yên lòng đúng không? Em bảo bà ta đừng lo lắng, chuyện nhà cửa sau này còn có thể mua lại, Tưởng thiếu phu nhân này của chị còn đây mà.”
“Chị, chị đứng nói như vậy, em nghe rất khó chịu.” Hứa Minh Xuyên ngẩng đầu, thấy được hai người ở không xa đi tới.
Cậu ta có chút giật mình, Hứa Tình Thâm nhìn lại, vậy mà lại gặp Lăng Thì Ngâm.
Lăng Thì Ngâm nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, cô ta đi tới phía sau bàn ăn của Hứa Tình Thâm nhìn lại, thật không nghĩ tới, Tưởng Viễn Chu đã thành như vậy cô ta còn có tâm trạng mà ra ngoài ăn uống.
Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt, chỉ vào thức ăn, “Manh Manh, em nếm thử cái này, hương vị không tệ.”
“Được.”
Bạn thân của Lăng Thì Ngâm ngồi xuống chỗ mình, nhịn không được mà châm chọc, “Rốt cuộc là dạng phụ nữ gì đây? Còn có thể ra ngoài ăn cơm, ăn nôi sao?”
Hứa Minh Xuyên ném đũa xuống bàn, Hứa Tình Thâm nhìn cậu, “Minh Xuyên.”
“Đừng như vậy…” Hạ Manh bị dọa nhảy dựng, vội vàng kéo tay Hứa Minh Xuyên.
Lăng Thì Ngâm kéo ghế dựa, bảo bạn mình gọi cơm, cô gái kia nhìn menu, vừa nói, “Thì Ngâm, tôi đã nói mạng cậu thật tốt, mệnh công chúa đấy. Hiện tại gả cho người nhà tốt như vậy, không giống có một số người một chân bước vào nhà giàu liền hiện nguyên hình.”
Lăng Thì Ngâm cười nhẹ, “Cũng chỉ có miệng cậu mới nói được như vậy.”
“Vốn đúng là như vậy, cậu xem bộ dáng hiện tại của Tưởng Viễn Chu, anh ta còn xứng với cậu sao? Hủy mặt, haha… Không biết đáng sợ như thế nào, ra ngoài có thể dọa sợ đứa bé hay không đây?”
Hứa Minh Xuyên tức giận muốn bật dậy, Hạ Manh ra sức ôm tay cậu ta, không chịu buông ra.
Cô gái kia gọi mấy món ăn, đẩy ghế dựa ra, “Thì Ngâm, tớ đi toilet một chút.”
“Đi đi.”
Hứa Tình Thâm cũng tự ăn cơm, Lăng Thì Ngâm thấy cô không mở miệng biết được trong lòng cô khó chịu. Cô ta cúi người hướng về Hứa Tình Thâm, “Trước kia vẫn luôn nói Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân là trai tài gái sắc, không nghĩ Tưởng tiên sinh gặp phải chuyện tại hoa bất ngờ, tôi cũng mới tới bệnh viện xem một chút, dù sao tôi cũng từng có thời gian…”
Hạ Manh không muốn Minh Xuyên gây chuyện, cho nên ra sức ôm chặt cậu ta. Một bóng đen đi qua trước mặt, cô ngẩng đầu, lại nhìn Hứa Tình Thâm. Lăng Thì Ngâm thấy cô kéo ghế ngồi vào đối diện mình, cô ta nhướn mày, “Như thế nào, cô không cho tôi tới thăm sao?”
“Lăng Thì Ngâm, cô hà tất gì phải bỏ đá xuống giếng? Nói thẳng ra cô và nhà họ Tưởng còn có chuyện sâu xa…”
“Sâu xa?” Lăng Thì Ngâm cười lạnh, “Tưởng Viễn Chu hiện tại như vậy tôi thật sự vui sướng khi người gặp họa còn không kịp đấy.”
“Co nên vui sướng khi người gặp họa, là một thiên kim nhà họ Lăng mà nói cô quá thất bại.”
Sắc mặt Lăng Thì Ngâm khó coi, Hứa Tình Thâm tiếp tục nói, “Vốn đã vào cửa lại còn ôm đứa bé bị vứt bỏ nói là con mình, Lăng Thì Ngâm, từ nhỏ nhà họ Lăng dạy cô như thế nào? Nhìn kết cục hiện tại của cô thật ra tôi có suy nghĩ, tôi thật muốn một mình tâm sự với Mục tiên sinh một chút, nói một câu về chuyện trước kia của cô.”
Khóa miệng Lăng Thì Ngâm nhếch lên, lộ ra lãnh ý, “Chồng tôi sẽ tin vào sự trong sạch của tôi.”
Chuyện cô ta và Tưởng Viễn Chu đã nói rõ với Mục Thành Quân, bao gồm cả buổi tối hôm đó chính là cô ta động thủ.
“Bây giờ cô đi gièm pha Tưởng Viễn Chu, cô nghĩ ai cũng nhìn chằm chằm vào cô sao? Qúa khứ đen tối của cô cô đã quên sao?”
Lăng Thì Ngâm nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm, “Cô không cần kích thích tôi, nói thẳng ra tôi và Tưởng Viễn Chu có một đêm như vậy chẳng phải vẫn là cái gai trong lòng cô sao? Hứa Tình Thâm, để cho cái gái này mãi mãi đâm trong lòng cô đi.”&Quả thật đây vẫn là cây gai trong lòng Hứa Tình Thâm, dù đã lâu như vậy vẫn làm cho cô đau đến chết đi sống lại.
Nhưng trước mặt Lăng Thì Ngâm, tất nhiên Hứa Tình Thâm sẽ không để lộ ra, cô giơ điện thoại di động trong tay tới trước mặt Hứa Tình Thâm, “Đó là lời cô nói, tôi đã ghi âm lại rồi, không biết Mục tiên sinh có hứng thú nghe không đây?
Lăng Thì Ngâm nghe vậy sắc mặt thay đổi, “Hứa Tình Thâm, cô muốn làm gì?”
Cô ta biết tính tình của Mục Thành Quân, nếu để anh ta nghe được anh ta không vặt lông lột da cô ta là không thể nào.”
“Làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi Mục tiên sinh một chút anh ta làm sao có thể chịu đứng cô như vậy.” Lăng Thì Ngâm nắm chặt tay, thấy Hứa Tình Thâm muốn đứng dậy, cô ta vội vã mở miệng, “Đợi một chút.”
Hứa Tình Thâm nhướn mày, “Làm sao?”
“Tôi và Tưởng Viễn Chu… thật ra chưa xảy ra chuyện gì.”
Mục Thành QUân này mắc bệnh đa nghi rất nặng, lúc cô ta nói chuyện đó không biết anh ta có tin tưởng hay không, nhưng nếu Hứa Tình Thâm thật sự đi tìm anh ta mà nói nhất định anh ta cảm thấy không còn mặt mũi, đến lúc đó…
Lăng Thì Ngâm ảo não cắn chặt răng, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt.
Hứa Tình Thâm cười lạnh, “Lời này của cô cô có thể tin sao?”
“Tôi nói thật, một đêm đó… Tưởng Viễn Chu uống rượu, nhưng hai người chúng tôi chưa làm gì.”
Hứa TìnhThâm nhìn cô ta, nhìn chằm chằm, một phút cũng không dời đi, “Vì không muốn tôi đi tìm Mục tiên sinh, cô đúng là dụng tâm lương khổ.”
“Tôi không cần thiết phải lừa cô.” Lăng Thì Ngâm mở to mắt, “Đêm đó không xảy ra chuyện gì… Là tự tôi, là tự tôi làm.”
Lăng Thì Ngâm nói xong, nhìn di động trong tay Hứa Tình Thâm, “Hiện tại Viễn Chu đã biến thành như vậy, tôi không muốn có quan hệ với anh ấy, ngược lại đó là một loại sỉ nhục, thời thời khắc khắc chính là sỉ nhục của tôi.”
Hứa Tình thâm run rẩy, toàn thân đều run lên, “Cho nên tối hôm đó cô cứ ghê tởm như vậy mà chen vào giữa hai người chúng tôi?”